Chương 8: Sống không chung chăn, chết không chung huyệt

Hoàng đế ngơ ngác nhìn cô mẫu của hắn.

Tuyên Minh Châu lưng thẳng tắp, trong mắt tràn đầy nghị lực, không hề lộ ra dấu hiệu của bệnh nhân.

Hạt chu sa giữa lông mày, hơn cả sắc xuân Lạc Dương.

Nàng không có thương tâm, càng không phải ở nói giỡn.

Đại Tấn trưởng công chúa, hàm kim đút ngọc mà lớn lên, sinh ra không biết chừng mực là gì.

Khi yêu một người, nguyện ý toàn tâm toàn ý hy sinh cả cuộc đời, khi nàng đã hết tình, cũng có thể rời đi đến tiêu sái dứt khoát.

Dù có chôn cất, nàng Chiêu Nhạc cũng phải nhập hoàng lăng, mà không phải tông mộ Mai thị.

“Bệ hạ, ngài nhớ kỹ, bổn cung cùng phò mã tình đã hết, sống không chung chăn, chết không chung huyệt.”

Tuyên Minh Châu nhìn chăm chú hoàng đế nói rõ từng chữ: “Sau khi bổn cung hưu phu, Mai Hạc Đình có thể vào Nội Các. Hắn đã một lòng muốn vì xã tắc cúc cung tận tụy, thì bệ hạ hãy dùng hắn để chống lại các lão cáo già Nội Các. Hắn muốn làm trung thần, sẽ phải chịu đựng những cuộc chiến không ngừng nghỉ và những lời chỉ trích, bị hưu phu làm nhục, hắn không muốn cũng phải nhịn.”

Tiểu hoàng đế nghe được nghẹn họng nhìn trân trối.

Hắn không đến mức tự mình đa tình nghĩ rằng cô mẫu đang làm điều đó vì hắn, mới nhịn đau bỏ Mai Hạc Đình.

Xem thái độ của cô mẫu, rõ ràng là nàng không những muốn bỏ hắn mà còn muốn vắt kiệt giá trị còn lại của hắn.

Chậc, không hổ là cô mẫu.

Sau khi thăm thái phi ở chính điện, Tuyên Minh Châu hướng đông đi Thúy Vi cung.

Thúy Vi cung là cung điện mà Thái hậu Nhu Gia ở khi còn sống, sau khi bà qua đời, bài trí trong cung vẫn giữ nguyên, Tuyên Minh Châu mỗi khi vào cung thường nghỉ ở đây.

Bên kia sau khi hoàng đế bãi giá hồi Lưỡng Nghi Điện, cả người rơi vào trạng thái mất hồn mất vía.

Hắn nghĩ, có vẻ như Mai Hạc Đình đã thực sự làm tan nát trái tim của cô mẫu. Hắn chỉ tiếc Bảo Nha, biểu muội còn nhỏ như vậy...

"Bệ hạ, Mai thiếu khanh của Đại Lý Tự cầu kiến." Thái giám đột nhiên bẩm báo.

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến.

Hoàng đế sửng sốt, lúc này không sớm cũng không muộn, cũng không có án lớn, Mai Hạc Đình vì sao vào cung?

Mảnh ngọc lạnh này cuối cùng cũng thông suốt sao? Hoàng đế nhanh chóng gọi người vào, nghĩ rằng có thể có cơ hội xảy ra bước ngoặt giữa hai người.

Không ngờ khi Mai Hạc Đình vừa mở miệng, hoàng đế đã ngây người.

Cẩm y đai ngọc không dính bụi trần: “Thần lần này tới, thỉnh bệ hạ chuẩn chi ngân sách, vì Đại Lý Tự sửa chữa thính đường vách tường. Trên các vách tường của các điện viết luật pháp quốc gia, để mọi người có thể vừa ngẩng đầu liền thấy. Công việc sẽ có hiệu quả. "

Tuyên Trường Tứ trầm mặc sau một lúc lâu, “Thiếu khanh nghiêm túc sao?”

Một đường xa xôi tới đây, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, ngươi lại đến cùng ta bàn chuyện sơn tường?

Nói ra ai tin?

Là dọc theo đường đi ngựa chạy quá nhanh, không nghĩ ra cớ sao?

Có phải vì trên đường con ngựa chạy quá nhanh và tôi không nghĩ ra được lý do chính đáng nào không?

Thấy hắn đứng đắn như vậy, hoàng đế cũng không biết hắn có phải hay không khẩu thị tâm phi, mơ hồ đáp ứng một tiếng, lại liếc mắt thử nói: “Không có việc khác?”

Mai Hạc Đình biết quan hệ thật của bệ hạ cùng trưởng công chúa, xem hoàng đế sắc mặt bình thản, liền biết Tuyên Minh Châu vào cung không có việc gì, liền gật đầu: “Không có.”

Chỉ là không biết vì sao, Mai Hạc Đình cảm giác ánh mắt bệ hạ nhìn hắn, tựa hồ có chứa chút cổ quái bi thương cùng, thương hại.

Hoàng đế không chỉ thương xót tên ngốc này, còn suýt chút nữa tức đến làm gãy miếng ngọc trên tay.

Cô mẫu không cho phép hắn nói nhiều, nói sẽ đích thân bàn bạc chuyện hưu phu với phò mã, Tuyên Trường Tứ cũng không dám trái ý nàng.

Nhưng hắn không thể chịu nổi khi nhìn thấy cô mẫu phải chịu đựng trong im lặng một mình.

Hắn biết rõ Mai Hạc Đình người này phẩm cách là không lời gì để nói, vừa không háo sắc lại không tham tài, chính là tính tình quá lãnh đạm. Nhưng trái tim của mỗi người đều bằng xương bằng thịt, ngươi có chút thành tâm dỗ dành người khác, khó sao? Rất khó sao?

Trước tình nghĩa thầy trò trước đây, hoàng đế tha thiết bóng gió: “Mai phò mã, trưởng công chúa vừa mới vào cung, hiện đang ở trong Thúy Vi cung.”

Hoàng đế gọi là phò mã, mà không gọi là khanh.

Mai Hạc Đình dừng lại một chút, đè nén cảm xúc dâng trào trong đôi mắt đen láy, cung kính nói:

“Thần đã biết. Chỉ là ngoại thần không nên vào cấm trung, phủ còn công vụ, thần xin cáo lui.”

Hắn xưng thần, mà không phải hoàng thân.

Đã bao nhiêu năm, Mai Hạc Đình ở bên ngoài chưa bao giờ coi mình là phò mã của công chúa, như thể gọi hắn là "phò mã" sẽ xúc phạm đến tài năng và kiến

thức thực sự của hắn, như thể những người khác nghi ngờ rằng hắn có được chức vụ chính thức hiện tại thông qua một nữ nhân.

"Được, tốt lắm." Hoàng đế nói liền vài tiếng được, ánh mắt đông lạnh xuống. Cô mẫu hưu phu cũng không oan ngươi.

“Bệ hạ!” Hoàng Phúc Toàn vốn luôn thận trọng cẩn thận đột nhiên sắc mặt bối rối tiến vào cung, bụi bặm hỗn loạn, nhìn thấy Mai phò mã cũng không phải người ngoài, vội vàng nói: “Trưởng công chúa điện hạ ở Thúy Vi cung gặp Thành Ngọc công chúa, hai vị điện hạ phát sinh tranh chấp, công chúa đánh công chúa!”

“ Ngu xuẩn." Ngọn lửa trong lòng hoàng đế cuối cùng đã bùng phát: “ Nói rõ là ai đánh ai.”

Đôi mắt Mai Hạc Đình đột nhiên tối sầm.

Thúy Vi cung là cung điện của mẫu hậu tiên đế cùng Tuyên Minh Châu huynh muội hai người, tiên đế sớm có ý chỉ, người ngoài không được phép vào .

Cho nên khi Tuyên Minh Châu gặp Thành Ngọc ở đây, liền biết nhất định là nàng ta nhàn rỗi đến mức nghe tin nàng bị bệ hạ trừng phạt, liền vui vẻ đi tới bỏ đá xuống giếng.

Nhưng Tuyên Minh Châu trước sau bất động. Đối đãi kẻ ngu dốt, thật là một cái ánh mắt cũng không muốn cho.

Thẳng đến khi Trình Ngọc thấy chọc tức nàng cũng vô dụng, mới quay đầu cười nói: “Sao cháu gái Bảo Nha của ta không theo đến? Nghe nói con bé rất dính với hai ca ca của mình. Tỷ biết là bọn chúng không phải huynh muội ruột, suốt ngày ở cùng một chỗ…”

Chỉ một câu nói này đã khiến Thành Ngọc bị hai bạt tay vào mặt.

"Ngươi, ngươi lại đánh vào mặt ta?"

Thành Ngọc che má, khó có thể tin nhìn về phía thị nữ bên cạnh Tuyên Minh Châu đang đứng trước mặt nàng ta, “Tiện tì ngươi lại dám động thủ đánh bổn cung!”

Trừng Nhi cười lạnh nói: “Lục công chúa hay là đã quên, lần trước ngài nói lỡ, cũng là nô tỳ phụng mệnh điện hạ ‘ nhắc nhở ’ ngài. Lục công chúa quên rồi sao?”

" Hay cho nô tỳ nhà ngươi..." Trình Ngọc trong lòng tức giận, không chịu nổi Tuyên Minh Châu đứng ngạo nghễ như vậy, nhìn nàng như một tên hề, nàng quay mặt lại, nhìn thấy người đang ôm nàng đang cúi đầu sợ hãi, tát vào mặt hắn ta.

" Bổn cung bị người khi dễ, ngươi chết rồi sao!! Sao không ngăn cản tiện tì này lại!"

Nam tử bề ngoài nhìn rất bảnh bao, tuy có thể đi theo Công chúa ra vào bên trong cung, nhưng hắn thật sự dám đánh nhau với ai? Lập tức quỳ xuống dập đầu.

Thành Ngọc tức giận đến hét lên “Người đâu”, Tuyên Minh Châu mắt phượng nhẹ chớp, mỉm cười về phía trước một bước.

“Được a, lục muội là muốn kêu Bắc Nha đô úy hộ giá sao, vậy bổn cung liền gọi Vũ Lâm Quân tới.”

Tấn Minh Đế vì trưởng công chúa lưu lại hai phân binh quyền, đều là tinh binh hãn giáp.

Thành Ngọc không biết nàng liệu còn có thể triệu tập binh lính sau khi trở mặt với tân đế hay không, nhưng bị Tuyên Minh Châu quanh thân tràn ra uy thế, trong lòng nàng ta lo sợ.

“Ngươi chớ đắc ý!” Tuyên Minh Nhã đã ủy khuất lại phẫn hận, khẽ cắn môi nói, “Hoàng tỷ chờ xem, một ngày nào đó, phò mã của ngươi sẽ……”

"Ta sẽ ra sao?" Một giọng nói trong trẻo vang lên

Mai Hạc Đình bước đi như gió, đi thẳng qua mọi người về phía Tuyên Minh Châu.

Đôi mắt sâu thẳm của hắn đảo khắp người nàng, sau khi xác nhận nàng không bị thương, nam nhân mới thả lỏng lông mày.

Tuyên Minh Châu nhìn thấy hắn, sửng sốt một lát, sau đó thờ ơ quay đi.

Thành Ngọc đột nhiên nhìn thấy nam nhân mình thích, hai mắt phát sáng, phát giác Mai Hạc Đình rõ ràng bênh vực người mình, lại buồn bực.

Rõ ràng người bị đánh là nàng ta!

“Phò mã, ngươi tới rồi.” Thành Ngọc lã chã chực khóc gọi, buông bàn tay đang che mặt mình ra, muốn cho người nam nhân này xem trưởng công chúa mạnh tay cỡ nào.

Tuyên Minh Châu nhướng mày, hoàng muội này thật sự không quan hình tượng.

Nàng không thèm để ý Mai Hạc Đình, nhưng không phải là có thể chịu đựng người khác làm mình ghê tởm.

Bên tai nghe Mai Hạc Đình lãnh đạm nói: “Lời nói của Lục công chúa vừa rồi, lời nói tà nịnh, ý đồ độc ác. Việc này ta sẽ đúng sự thật bẩm cho bệ hạ cùng với Tông

"Cái gì?"

Thành Ngọc nhớ tới nàng ta vừa mới lỡ lời, ánh mắt lay chuyển, ai oán nói, “Ta, ta bất quá nói một câu, phò mã ngươi xem, mặt ta đều ——”

Mai Hạc Đình gật đầu: “Là đánh nhẹ.”

Vì lí do riêng cho nên đây chắc là chương cuối cùng. Mình ko có thời gian dịch truyện đc nx, huhu.