Chương 3

----

"Có phải đói muốn chết rồi không, mẹ nấu canh cá đậu hủ cho con, muốn uống chút canh trước không?"

Chu Thục Lan nhìn con gái mở mắt ngồi dậy, đưa tay cầm một cái gối đặt ở phía sau Đường Tâm.

Đường Đại Quân cũng nhanh chóng đưa hộp cơm nhôm tới tay vợ.

Đường Tâm đã sớm đói bụng, thời điểm ở bách hóa cao ốc nguyên chủ đã đói té xỉu, lại hôn mê một ngày một đêm, dạ dày dán chặt rồi.

Lúc này ngoại trừ đói cô còn cảm thấy phẫn nộ, giống như cô chính là nguyên chủ bị lạnh cóng hôn mê, cũng không rõ vì sao cảm xúc này lại mãnh liệt như vậy.

Có thể bởi vì cơ thể còn sốt, đầu óc cũng không hoạt động tốt nên cô tạm thời không nghĩ ra, nhìn thấy canh cá trong tay mẹ, cô yếu ớt gật đầu đáp lời.

"Được."

Nên ăn no trước rồi tính tiếp.

Chỉ là mới vừa mở miệng đã bị giọng của mình dọa cho nhảy dựng, khàn khàn đến mức kỳ cục, hơn nữa cổ họng vô cùng đau, giống như bị lưỡi dao cạo, đau đến chảy nước mắt.

Chu Thục Lan nhìn thấy bộ dáng của con gái mà đau lòng, tuy rằng nhà bà không phải hộ đại phú đại quý gì, nhưng ba đứa nhỏ đều như trứng như hoa, con gái mình yêu thương bị người ta bỏ mặc trong băng thiên tuyết địa, nếu tìm thấy chậm một chút thì đã chết mất rồi.

Chu Thục Lan càng nghĩ càng hận Trịnh Hướng Đông, hận không thể lập tức vọt tới chỗ Trịnh Hướng Đông hung hăng đâm cho anh ta một dao.



Nhưng trước mắt con gái quan trọng hơn, bà thấy con gái gật đầu vội vàng dùng thìa đút canh cá.

Đường Tâm vốn muốn tự mình ăn, kết quả vừa động tay liền nhìn thấy trên mu bàn tay có dán một ống cao su vàng, niên đại này chỉ có trang bị truyền dịch thô, kim thép ghim vào mu bàn tay hơi đau, cô vừa mới tỉnh lại cũng không có sức, đành yên lặng để mẹ đút ăn.

Chu Thục Lan thấy con gái bắt đầu ăn cũng bắt đầu khuyên bảo con gái.

"Tâm Tâm, tiêm có đau không?"

Đây là phương thức giao tiếp độc đáo giữa người trong nhà và Đường Tâm, giống như đối đãi với trẻ con vậy.

Đường Tâm phối hợp gật gật đầu.

Chu Thục Lan lại nói.

"Tâm Tâm nhà chúng ta sợ tiêm, nhưng Trịnh Hướng Đông lại hại con phải tiêm, chúng ta không cần nó nữa có được không?

Đường Đại Quân nghe vợ nói cũng vội vàng phụ họa.

"Tâm Tâm, chờ sau khi từ hôn ba sẽ tìm cho con một người tốt hơn thằng đó, dáng dấp cũng đẹp hơn, còn có thể mua cho con rất nhiều kẹo sữa, sẽ dỗ con vui vẻ, chúng ta không cần Trịnh Hướng Đông khốn nạn kia nữa được không?"

Hai vợ chồng nói xong trông mong nhìn con gái, chỉ cần cô chịu gật đầu lập tức vọt tới Trịnh gia từ hôn.