Chương 50

----

Hơn nữa bản thân Đường Tâm là người hiền lành, ngoan ngoãn, tính cách tốt vô cùng, gặp ai cũng cười, trong nhà máy thì người như cô có mối quan hệ rộng với mọi người.

Mọi người cũng có thiện cảm với cô, bây giờ biết cô có đối tượng tốt như thế cũng vui thay.

Tô Uyển Ninh nghe mọi người khen ngợi Đường Tâm như thế, trong lòng ghen tị không giấu nổi: “Một đám người vô tri thích bợ đít người khác.”

Lời này chọc giận tất cả mọi người, có hai thím nhịn không được nhả ra thanh âm ngọc ngà quốc hồn quốc túy, mắng đến nỗi Tô Uyển Ninh không hó hé gì.

Đúng lúc này Trịnh Hướng Đông từ bên ngoài trở về, Tô Uyển Ninh chờ cơ hội tới, ôm đứa nhỏ quay đầu chạy về phía Trịnh Hướng Đông, còn làm bộ không thấy rõ đường đυ.ng vào người hắn ta.

“Chị dâu? Chị làm sao vậy?”

Tô Uyển Ninh nghe được giọng Trịnh Hướng Đông, hoảng hốt ngẩng đầu, khi thấy rõ là Trịnh Hướng Đông, nước mắt tuôn rơi như mưa, cô ta quay đầu lau khô nước mắt, nghẹn ngào cổ họng: "Hướng Đông.’’

Nói hai từ mà quẹo năm ngã, mọi người nhịn không được khinh thường, biết giả vờ thật đó.



‘’Trắng trợn như thế, tưởng cướp được đối tượng của người khác là ngon lắm à?’’

“Chị dâu, lời này chị nói sai rồi, là người khác không cần nữa, Đường gia từ hôn đó, không nghĩ đến lại có vài người thích nhặt phế phẩm mà người khác bỏ đi, rồi coi như bảo bối nữa chứ.’’

“Tôi thấy chẳng phải nhặt được đâu, Trịnh gia sao có thể kiếm con dâu như vậy được?’’

Lúc này có người đi đến trước mặt Trịnh Hướng Đông nói: “Hướng Đông à, cậu nên lau mắt đi, có vài thứ dính không gỡ được, cậu còn trẻ mà đánh mất tiền đồ như thế là không đáng đâu.’’

Trịnh Hướng Đông không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng nghe người ta khuyên như thế, lại thấy vẻ mặt ủy khuất của Tô Uyển Ninh là hắn ta biết chuyện gì rồi.

Nhưng hắn ta vẫn tin tưởng rằng mình và Tô Uyển Ninh trong sạch, những người này khẳng định là đang khi dễ cô ta mẹ quá con côi, hắn ta không nhận ý tốt của người khác, mà còn lạnh giọng quát lớn:

“Các cô các chị cũng là nữ đồng chí mà, sao lại không đồng cảm với nữ đồng chí chịu khổ như thế, không thể tin được mọi người lại nhục mạ người nhà liệt sĩ, quả thực không xứng đáng với sự giáo dục mà mình được nhận.’’

Tô Uyển Ninh nhận được kết quả mình mong muốn, tay ôm đứa nhỏ cúi đầu, nhếch mép cười khinh.

Mọi người nghe hắn ta nói như thế tức đến cả ngực đều đau, thằng này bị gì vậy? Sao không phân biệt được tốt xấu thế? Rốt cuộc hắn ta thật sự nhìn không ra thủ đoạn của Tô Uyển Ninh, hay là giả bộ nhìn không ra?