Chương 7: Giấc mộng của Du Ngộ (7)

“Hơn nữa mắt cũng đều...” Nam Lộc mím môi, nuốt xuống chữ “mù”.

Không khí lập tức trở nên lạnh lẽo, mọi người đều quan sát Trì Nam và tiểu thiếu gia trong tranh.

Hắc Trì thấy bầu không khí không đúng, lập tức hòa giải: “Này, người đẹp luôn có nét giống nhau.”

“Đúng vậy, người đẹp đều giống nhau…” Tống Duyệt cũng cố gắng điều hòa bầu không khí.

Người đàn ông hơi hói phớt lờ bầu không khí, vi diệu nói thêm: "Vẫn câu nói cũ, ác linh sẽ viết 2 chữ “ác linh” lên mặt sao?"

Hắc Trà cuối cùng không nhịn được: "Ý anh là gì?"

Người đàn ông hơi hói cười lạnh: “Ồ, ai biết được lần này những trong kẻ du mộng có thứ gì khác trà trộn vào không?”

“Anh nghĩ Trì Nam là quỷ?” Hắc Trà tiến lên trước, cắn rang nói.

Người đàn ông hơi hói dang hai tay ra. “Tôi không nói thế.”

Thấy hai người sắp cãi nhau, Nam Lộc yếu ớt mở miệng, “Cái đó… tôi chỉ tùy tiện nói… Không phải nghi ngờ Trì Nam.”

Trình Húc cau mày. Lần đầu tiên nhìn thấy Trì Nam, hắn đã cảm thấy cậu có phần giống với Bạch Dĩnh Chi. Lúc đó hắn cũng không nghĩ nhiều, giờ lời nhắc nhở của Nam Lộc lập tức khiến hắn cảnh giác.

“Được rồi, bây giờ không phải là lúc để nghi ngờ và cãi nhau.” Trình Húc trong lòng nghi hoặc nhưng không có biểu hiện ra mặt.

Ngay khi bầu không khí đang căng thẳng, cánh cửa phòng để đồ đột nhiên kêu cọt kẹt…

Gió thổi ngoài hành lang.

Hơi lạnh tràn vào không gian nhỏ, mọi người không khỏi rùng mình khi một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

"Đây…"

“Suỵt, nghe đi.”

Mọi người chăm chú lắng nghe, nghe thấy những nốt nhạc ngắt quãng quyện với gió.

Đó rõ ràng là một giai điệu đẹp đẽ và cảm động nhưng nó lại mang cảm xúc buồn cùng áp lực, như là giai điệu do ác quỷ bị giam cầm trong vực thẳm của địa ngục sử dụng để quyến rũ con người.

Vẻ mặt của Trì Nam hơi thay đổi.

Hắc Trà thấy biểu tình của cậu không đúng, tưởng cậu ủy khuất, liền đứng cạnh an ủi. “Đừng quan tâm. Gã hói đó xấu xí, ghen tị với cậu nên mới nói như thế.”

Giọng hắn không nhỏ, người đàn ông hơi hói nghe được, trợn mắt định phản bác thì Trì Nam nhàn nhạt nói: “Bạn tôi có biết một chỗ cấy tóc đáng tin cậy, tôi có thể đề cử cho anh sau khi rời khỏi đây.”

Lão Vu ở một bên cười nói. "Tôi cũng cần."

Hắc Trà cũng không kiêng kị cười, thấp giọng nói bên tai Trì Nam: “Dù cậu không nhìn thấy nhưng mà đúng là gϊếŧ người không thấy máu, chọc tức chết tên trọc kia.”

Trì Nam có chút bối rối, cậu chỉ nói sự thật, sao lại gϊếŧ người?

Tuy nhiên cũng không quan trọng, có vẻ tâm trạng Hắc Trà tốt lên rồi.

“Đừng cãi nhau.” Trình Húc hoàn toàn tập trung chú ý vào tiếng nhạc, đi đến cửa và chỉ về phía đối diện của hành lang. “Âm thanh phát ra từ đó.”

“Đó là… phòng của tiểu thiếu gia?!” Tống Duyệt che miệng kêu lên.

“Cái đó… chúng ta nên làm gì đây? Nó sẽ là manh mối chứ?”

“Dù là manh mối thì phải làm thế nào chứ? Bạch Dĩnh Chi và hầu gái không phải nói chúng ta không thể vào phòng của chủ nhà hay sao?”

“Nếu đó thực sự là manh mối, chúng ta từ bỏ dễ dàng vậy ư?”

"Nếu không thì sao? Anh đi đi? Hay là cô?”

Mọi người đều im lặng. Rốt cuộc, các quy tắc đã nêu rõ rằng họ không thể đột nhập vào phòng của chủ nhà mà không được phép, tiểu thiếu gia cũng là chủ nhà.

Trì Nam phá vỡ sự im lặng: "Tôi sẽ đi."

Mọi người nhìn qua có chút không tin.

Hắc Trà đỡ trán, mỉm cười bất đắc dĩ và tán thưởng: "Tôi cũng tham gia."

Tống Duyệt cùng nhóm do dự một lúc cũng giơ tay: "Tôi cũng…"

Hắc Trà kéo tay cô xuống: “Cô không cần đi, các cô gái nên đợi bên ngoài.”

Sau đó, hắn còn nháy mắt ra hiệu với Tống Duyệt. Tống Duyệt không còn cách nào khác ngoài mỉm cười. "Được rồi, cảm ơn anh."

“Anh Trà, anh không cần phải…”

"Cậu muốn làm anh hùng một mình à?" Hắc Trà cắt lời Trì Nam.

Trì Nam giật mình: “Tôi không phải anh hùng.”

Hắc Trà tặc lưỡi: “Không phải muốn làm anh hung thì cậu đi làm gì?”

“Tôi thích âm nhạc.” Trì Nam bày tỏ cảm xúc thật của mình. "Tôi muốn được nghe tại hiện trường."

Hắc Trà: “???” Hắn có loại fan kiểu gì thế này.

Trì Nam đã hứa sẽ đến tìm Tiểu Du Ngộ, cũng có chút tư tâm, cậu muốn trở lại phòng ngủ năm đó để xem bức tranh “Cậu bé khóc” còn treo trên tường không.

Sau khi linh hồn cậu nhập vào cơ thể này, sự tồn tại của bức tranh đã hoàn toàn bị xóa bỏ. Không những không có thông tin trên Internet mà ngay cả ký ức của mọi người về nó cũng biến mất không một dấu vết.

Đồng thời, Trì Nam cũng hiểu rằng một mình phá vỡ các quy tắc thì tốt hơn là hai người.

Trì Nam nói tiếp: “Nếu đúng là thiếu gia bị quỷ ám, tôi sẽ làm mồi nhử. Tôi có gặp tiểu thiếu gia trước đây rồi, chắc sẽ khiến hắn mất cảnh giác, có anh cùng đi thì khó nói... Hay là anh ở ngoài bày trận pháp khống chế, nếu tôi gặp vấn đề gì thì sẽ chạy ra ngoài, dẫn ác linh vào trận pháp của anh.”

Hắc Trà nheo mắt nhìn Trì Nam, nhận ra tiểu người mù không hề ngu ngốc hay ngớ ngẩn, kì thật đã sớm suy xét chu toàn.

“Vậy, nếu… trận pháp của tôi không hoạt động thì sao?” Hắc Trà vẫn còn một chút lo lắng.

Trì Nam không hoang mang: “Dựa vào hiệu quả của đêm qua, tôi tin vào khả năng của anh.”

“Vậy nếu cậu chạy không được thì sao?”

“Tôi tin vào khả năng chạy trốn của mình.”

Hắc Trà: “……”

Trì Nam nói thêm: "Hơn nữa, tạm thời cũng không có biện pháp nào tốt hơn."

"Được rồi, tôi đi nghiên cứu trận pháp bắt quỷ học được từ đại sư một chút.” Hắc Trà xoa hai tay vào nhau, gật đầu. Việc Trì Nam thoát chết đêm qua đã làm cho lòng tin của hắn đối với kỹ năng trừ tà của mình tăng lên rất nhiều.

Sau khi lập kế hoạch, Hắc Trà bắt đầu nghiên cứu các trận pháp trong ký ức của mình. Hắn còn vẽ một loạt bùa chú dán đầy cơ thể Trì Nam. “Một cái sau ót, cổ một cái, ấn đường cũng phải dán, không thể để lại góc chết,...”

Cơ thể Trì Nam dán đầy bùa chú đưuọc vẽ nghệch ngoạc, trông như một thây ma mới bị đạo sĩ trấn trụ.

Tống Duyệt không nhịn được cười, Hắc Trà liếc nhìn cô: "Gì? Cô có ý kiến

với tay nghề của tôi à?”

Tống Duyệt lắc đầu. "Tôi chỉ nghĩ rằng Trì Nam trông rất đáng yêu."

Trì Nam đáng yêu nghiêng đầu.

“A, đừng nhúc nhích, bùa trên trán rơi rồi! Hei Cha lao lên và dán lại.

Trì Nam lập tức đứng yên. "Ồ."

Trông càng giống cương thi hơn.

Hắc Trà sắp xếp trận pháp bên ngoài phòng ngủ của Du Ngộ, rồi đưa Trì Nam đến cửa, liên tục dặn dò: “Nếu có chuyện gì thì lập tức chạy, không được chậm chễ biết chưa!”

Trì Nam trịnh trọng gật đầu: "Tôi biết."

"Được." Hei Cha đặt tay lên nắm cửa, hít một hơi thật sâu và kéo.

“Cạch ---” Cửa khóa, không mở được.

Hắc Trà: “……”

Hắn xắn tay áo định xông vào như sáng nay thì Trì Nam làm động tác “suỵt” với hắn.

"Để tôi thử." Trì Nam lẳng lặng đứng trước cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng gõ cửa.

Cộc cộc cộc.

Sau khi gõ ba cái, “cạch” một tiếng, khóa cửa được mở, Cả hai người đều giật mình. Sau đó, Trì Nam thử vặn tay nắm cửa một lần nữa, cửa phòng ngủ dễ dàng mở ra, để lộ một khe hở.

Hắc Trà: “……”

Trì Nam đẩy cửa ra, tiếng nhạc ngừng lại.

Cửa sổ dường như không đóng, một cơn gió thoảng qua mặt Trì Nam, man mát, không đến mức lạnh lẽo, chỉ là có chút buồn xa xăm, giống như bản nhạc vừa rồi.

"Có ai không?" Trì Nam hỏi.

Không ai trả lời.

Hắc Trà thò đầu qua cửa: “Không có ai trong phòng nhưng có một cây đàn hạc ngay trước mặt cậu.”

“Một cây đàn hạc?” Trì Nam hơi ngạc nhiên. Trong ký ức của cậu, bao gồm cả giấc mơ đêm qua, phòng ngủ chưa bao giờ có thứ gì đó giống như đàn hạc.

“Phải, màu trắng, như được chế tạo từ xương cốt. Bản nhạc mà chúng ta vừa nghe chắc là phát ra từ cây đàn này.”

Trì Nam trầm tư. Vậy Du Ngộ dùng tiếng đàn thu hút họ đến, rồi lại muốn chơi trốn tìm với họ sao?

Trì Nam dựa vào trí nhớ phán đoán phương hướng, chỉ vào bức tường phía tây: “Ở đó có tranh không?”

Hắc Trà ngơ ngác nhìn quanh: "Bức tranh? Không có bức tranh nào trong phòng này cả.”

Trì Nam: “……” Nếu như giấc mộng này là khôi phục quá khứ, tại sao trong phòng ngủ của Du Ngộ chỉ thiếu bức họa “Cậu bé khóc”?

"Chỗ cậu bảo có một chiếc đồng hồ."

"Một chiếc đồng hồ?" Trì Nam hơi ngạc nhiên. “Nó chỉ mấy giờ?”

Hắc Trà nheo mắt nhìn kỹ, lúc này mới nhận thấy thời gian hiển thị trên đồng hồ không khớp với thời gian thực tế: “Nó chỉ 12 giờ 20 nhưng rõ ràng bây giờ là 3 giờ 30 chiều Điều này không đúng…”

Trì Nam gật đầu không nói.

"Cẩn thận, đừng tiến lên nữa, ở đó có một cái bát.” Hắc Trà thấy Trì Nam động, vội vàng nhắc nhở.

Trì Nam nghiêng đầu: "Một cái bát?" Mất đi thị lực khiến cậu khó tìm manh mối.

“Đúng, nó được đặt trên mặt đất, thật quỷ dị…"

Trì Nam im lặng một lúc, chợt nghĩ ra điều gì đó, cúi xuống mò mẫm rồi chạm tới cái bát sứ.

Nó vẫn còn ấm, chất lỏng đầy nửa bát.

Cậu bưng nó lên, đặt trước mũi ngửi, có mùi máu và vị đắng nhàn nhạt, xác nhận suy đoán của cậu ---

Đây là thuốc mà hầu gái đã đưa cho Tiểu Du Ngộ.

Cậu bưng bát, đột nhiên nghiêng nó xuống, học theo Tiểu Du Ngộ trong mơ, đổ thuốc xuống đất.

Hắc Trì ngoài cửa giật mình: “Chết tiệt, cậu làm gì vậy Trì Nam?"

Trì Nam không nói gì cho đến khi đặt cái bát rỗng xuống: “Đỏ thuốc.”

Hắc Trà: “... Tất nhiên tôi biết rằng cậu đổ thuốc, nhưng để làm gì cơ!”

Phòng ngủ không có gì khác biệt so với ký ức của anh, ngoại trừ thiếu bức tranh. Do sàn trải thảm nên thuốc đổ ra có màu đỏ, trông giống máu bắn tung tóe, như trong giấc mơ của cậu.

Trì Nam không nhìn thấy, cậu chỉ biết Tiểu Du Ngộ có vẻ ghét thuốc này.

“Xem ra tiểu thiếu gia không định gặp chúng ta. Trì Nam, ra ngoài đi." Sau khi Trì Nam vào phòng, Hắc Trà vẫn luôn lo lắng đề phòng, mong việc này kết thúc nhanh.

Trì Nam do dự một rồi gật đầu, trước khi đi cậu còn chạm vào cây đàn hạc ở giữa phòng.

Ngón tay cậu lướt nhẹ qua dây đàn, dây cứa vào ngón tay, máu rỉ ra trên dây đàn và dây đàn khẽ lay động.

Trì Nam thu tay về, tìm đường đến cửa, đưa bát cho Hắc Trà: "Anh xem thử xem có phát hiện ra điều gì không?”

Hắc Trà nghi hoặc cầm lấy cái bát, xem xét cẩn thận rồi thốt lên, “Chết tiệt! Thực sự có! Dưới bát có chữ! Trì Nam, cậu giỏi thật!”

Mí mắt của Trì Nam giật giật: "Chữ gì?"

“Nhỏ quá, để tôi xem... " Hắc Trà giơ chiếc bát ra ánh sáng. Khi nhìn thấy những chữ được khắc dưới đáy bát, nét mặt hắn thay đổi, giọng nói run run. “Mẹ gϊếŧ tôi.”

"Gì?" Trì Nam cau mày.

“Nó ghi là: Mẹ gϊếŧ tôi”” Hắc Trà nổi da gà.

Trì Nam im lặng một lúc: “Đi thôi, liên kết các manh mối lại…”

Cậu còn chưa dứt lời, trong hành lang đã vang lên tiếng giày cao gót đặc biệt chói tai, âm thanh ngày càng gần hơn.

“Cmn, không phải là Bạch Dĩnh Chi…”

Không ai có thể không nhận ra âm thanh của đôi giày cao gót này…

Trì Nam gật đầu: “Có vẻ chúng ta sơ sót quên mất camera giám sát trong phòng tiểu thiếu gia.”

Vừa rồi, họ đã phá hủy tất cả các camera ở khu vực công cộng và bỏ qua các phòng riêng.

Hắc Trà chửi một tiếng, lo lắng đến quên thở, mồ hôi lạnh chảy đầy lưng.

Dù rất khẩn trương nhưng Hắc Trà vẫn không quên giấu bát thuốc vào trong quần áo, một cách bảo vệ manh mối.

“Tôi đã nói rằng tôi không thích những vị khách thô lỗ. Có vẻ như tôi không thể yên tâm về hai người.” Giọng nói của Bạch Dĩnh Chi vang lên từ hành lang, ý cười khiến người ta sởn tóc gáy.

Chi Nan sửa đúng lời cô: “Không phải chúng tôi, chỉ có tôi.”

Bạch Dĩnh Chi cười khanh khách: “Vị khách này, cậu muốn bị phạt ư.”

Trì Nam: "Đúng, tiếp tục diễn thử sao?”

Bạch Dĩnh Chi cười không đáp, biểu cảm trở nên lạnh lùng, khóe môi cong lên quỷ dị, khiến ai trông thấy cũng ớn lạnh.

Cô cho tay vào túi như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Hắc Trà cảnh giác quan sát từng cử động của cô, khoảnh khắc nhìn thấy một tia sáng sắc bén như lưỡi dao lóe lên bên mép chiếc túi hàng hiệu nổi tiếng, lòng hắn đầy lo lắng.

Cmn! Nữ minh tinh này sẽ không đâm chết bọn họ chỉ vì xông vào phòng tiểu thiếu gia chứ?

Ngay khi Hắc Trà đang vận sức để chuẩn bị chiến đấu, một giọng nói trẻ con đột nhiên vang lên từ căn phòng ngủ trống ---

"Mẹ, con đã mời anh trai đến đây."