Chương 8: Giấc mộng của Du Ngộ (8)

Trong nháy mắt, trên mặt Bạch Dĩnh Chi hiện lên một tia hoảng sợ khó có thể phát hiện, vội cất thứ mình đang cầm vào túi.

Hắc Trà đã chuẩn bị sẵn sàng để đánh nhau bỗng trở nên bối rối, đưa mắt về nơi có tiếng nói, thấy một cậu bé khoảng tám chin tuổi đứng trong căn phòng trống trước đó.

Các đường nét trên khuôn mặt của cậu bé gần như hoàn hảo, sắc mặt tái nhợt như người chết, dựa vào bức tường trống bên dưới chiếc đồng hồ, nhìn như một con búp bê sứ dễ vỡ.

Cậu bé chính là Du Ngộ trong ảnh chụp.

“Mẹ ơi, con mời anh trai con vào phòng chơi với con được không?” Giọng nói của Tiểu Du Ngộ lại vang lên.

Trì Nam tuy không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận rõ ràng "ánh mắt" của đối phương trên mặt mình. Cảm giác bị theo dõi này dường như vượt qua tầm nhìn và tồn tại theo cách cậu không thể biết được.

Bạch Dĩnh Chi lại nở một nụ cười, đi đến phòng ngủ, ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Du Ngộ, nhẹ nhàng nói: “Được chứ, cha mẹ thường rất bận, có người chơi cùng con thì tốt.”

“Chỉ là…” Bạch Dĩnh Chi dừng lại, quay sang lạnh lùng nhìn Trì Nam: “Anh trai cũng có "việc" phải làm, nếu con quấy rầy anh, làm lỡ việc của anh thì không tốt đâu.”

Trì Nam lịch sự nói: “Không chậm trễ đâu, tôi rất thích tiểu thiếu gia.”

Tiểu Du Ngộ nghiêng đầu, cong khóe môi: “Anh trai, em cũng thích anh.”

Hắn rõ ràng là một cậu bé xinh đẹp như thiên thần, nụ cười đáng yêu, nhưng không biết tại sao, Hắc Trà lại nổi da gà khi thấy nụ cười của Tiểu Du Ngộ.

Sắc mặt Bạch Dĩnh Chi càng khó coi hơn. Cô quay sang Trì Nam, nụ cười cứng ngắc: "Tuyệt quá, lâu lắm rồi mới có một vị khách được Du Ngộ thích.”

Cô ta nói tốt nhưng lại như một lời cảnh báo.

Trì Nam không quan tâm: "Đó là vinh dự của tôi."

Nụ cười của Bạch Dĩnh Chi biến mất hai giây.

“Mẹ, có thể để anh chơi cùng con một lúc được không?”

Sau đó, Tiểu Du Ngộ đi tới muốn nắm lấy tay Trì Nam, tuy nhiên, không biết sao hắn lại từ bỏ, chắp tay sau lưng.

Ánh mắt Bạch Dĩnh Chi quét qua vết thuốc bắn tung tóe trên thảm, rồi nhanh chóng thu tầm mắt lại, tự hỏi một chút mới đồng ý: “Chỉ được chơi năm phút thôi, con cần phải nghỉ ngơi.”

Tiểu Du Ngộ ngoan ngoãn gật đầu. "Vâng."

Nói rồi hắn ngước lên: "Anh ơi, chơi với em một lúc được không?"

Hắc Trà ngay lập tức lên tiếng ngăn cản: “Trì Nam, đừng…”

Trì Nam lại gật đầu: "Được chứ."

Hắc Trà: “……”

Trì Nam lắc đầu với Hắc Trà, Hắc Trà cau mày, hạ giọng nói vội: “Cũng không biết tiểu thiếu gia này là thứ gì, cậu làm vậy quá nguy hiểm.”

“Không sao, tôi tự biết, không phải còn có bùa của anh sao?” Trì Nam quay sang trấn an Hắc Trà.

Hắc Trà khó xử gãi đầu. “Cậu thực sự… dễ tin người, có khi tôi bán cậu cậu cũng không biết!”

Trì Nam buồn cười, khuôn mặt cậu dịu dàng hơn: “Tôi có thể dùng năm phút này để hỏi về những từ dưới đáy bát và giờ biểu thị trên đông hồ.”

Hắc Trà biết không thể ngăn Trì Nam, lo lắng gật đầu. “Vậy nhớ cẩn thận, tôi chờ cậu ngoài cửa.”

“Được.” Trì Nam đồng ý.

Ngay lập tức, những người xung quanh họ biến mất, cửa phòng đóng lại, chỉ còn Trì Nam và Du Ngộ trong phòng.

Lúc này, Tiểu Du Ngộ mới nắm tay cậu, quả nhiên, nước mắt lại chảy xuống từ khóe mắt Trì Nam.

Mà cậu cũng không né tránh.

“Anh à, em rất thích lúc anh khóc.” Tiểu Du Ngộ cười, nói với cậu

Trì Nam, “……”

Cậu lau nước mắt, cúi xuống để Tiểu Du Ngộ dễ nói chuyện với mình hơn.

“Cảm ơn anh đã đổ thuốc hộ em.” Tiểu Du Ngộ nói tiếp. “Tuy nhiên, Bạch Dĩnh Chi đã thấy hành động của anh qua camera, đêm nay anh sẽ gặp chuyện đấy.”

Trì Nam để ý rằng Tiểu Du Ngộ đã gọi thẳng tên Bạch Dĩnh Chi.

Trì Nam: “Không sao, anh có thể giải quyết được.”

Tiểu Du Ngộ tò mò hỏi: "Sao anh biết em ghét thuốc?"

Trì Nam thành thật trả lời: “Anh mơ thấy.”

Vẻ mặt Tiểu Du Ngộ thay đổi: “Sao anh lại giúp em đỏ thuốc? Anh không sợ Bạch Dĩnh Chi à?”

Trì Nam tự hỏi một lúc: “Lúc anh đến đây, em dẫn đường cho anh, anh muốn trả ơn.”

“Chỉ vì thế thôi à?” Tiểu Du Ngộ không tin tưởng lắm.

Trì Nam thành thật: “Còn là để tìm manh mỗi, hơn nữa, anh thấy đó là cách kiếm điểm hảo cảm.”

"Vậy thì chúc anh may mắn." Tiểu Du Ngộ mỉm cười hài lòng: “Camera trong phòng em không ghi âm được, anh muốn biết manh mối gì, em sẽ suy xét nói cho anh.”

“Những từ dưới đáy bát có nghĩa là gì?” Trì Nam hỏi thẳng.

Tiểu Du Ngộ trả lời: "Theo nghĩa đen."

“Tại sao cô ta muốn gϊếŧ em?”

Tiểu Du Ngộ nhún vai: "Em không biết, chỉ là trực giác thôi, tùy anh có tin hay không.”

Trì Nam lại hỏi: “Sao đồng hồ lại chỉ 12 giờ 20?”

Tiểu Du Ngộ trầm mặc một chút, cười thản nhiên: “Có thể đồng hồ hỏng, cũng có thể thời gian bị dừng lại, ai biết?”

Thời gian ngừng lại.

Trì Nam suy nghĩ một lúc, đột nhiên nghĩ ra.

Đối với người chết, thời gian sẽ dừng lại vào lúc chết…

“Chắc anh đoán ra rồi, anh còn muốn hỏi gì nữa không? Sắp hết giờ rồi.”

“Để em kể cho anh một bí mật nhé, trong phòng mẹ không có camera đâu, đó là chỗ trốn tốt nhất đấy.”

Câu nói này tràn ngập ẩn ý,

mí mắt Trì Nam giật giật.

“Anh trai, anh muốn biết gì nữa không?”

"Lần trước em nói biết anh là có ý gì?" Trì Nam hỏi.

Bầu không khí lạnh đi vài giây. Tiểu Du Ngộ đột nhiên đưa tay lên sờ mặt Trì Nam, cười ẩn ý: “Anh trông rất giống em mà, phải không?”

Trong nháy mắt, cảm xúc trên mặt Trì Nam biến mất, Tiểu Du Ngộ cũng không còn trong phòng.

Cánh cửa phòng được mở ra, Hắc Trà đứng ngoài cửa giật mình: “Trì Nam, cậu không sao chứ? Tiểu thiếu gia đâu rồi?”

"Đã hết thời gian." Giọng Trì Nam có chút mất mát, đi ra cửa.

“Đợi đã, sao cậu lại khóc? Có phải tiểu thiếu gia bắt nạt cậu không?” Hắc Trà thấy những giọt nước mắt chưa khô trên mặt Trì Nam.

Trì Nam hơi cứng ngắc lau nước mắt: "Không phải."

Hai người đi xuống cầu thang. Những đồng đội còn lại đứng trong phòng khách một cách hồi hộp và tò mò.

“Thế nào rồi? Có tìm được manh mối hữ dụng không?”

“Vừa rồi tôi thấy Bạch Dĩnh Chi đi qua, còn tưởng rằng hai người …"

“Thật đáng sợ, chúng tôi gọi thế nào hai người cũng không trả lời... “

Ánh mắt Trình Húc đảo qua hai người: "Các cậu có ổn không?"

“Tất nhiên là ổn, chúng tôi còn thấy manh mối quan trọng.” Hắc Trà đặt bát trước mặt mọi người, những từ dưới đáy bát được phản chiếu trong ánh sáng.

Ba chữ đơn giản “Mẹ gϊếŧ tôi” khiến người ta lạnh sống lưng.

“Câu này có ý gì đây? Là “Mẹ muốn gϊếŧ tôi” hay là “Xin mẹ gϊếŧ con đi”... ?”

“Tôi nghĩ là ý đầu, làm gì có ai muốn mẹ gϊếŧ chết mình chứ?”

"Cũng không chắc, có thể tiểu thiếu gia tự biết mình bị ác linh ám, sợ hại người nhà, nên muốn bảo Bạch Dĩnh Chi gϊếŧ hắn đi chăng?”

“Cậu nói cũng có lý, cũng hợp chủ đề lần này.”

“Nếu vậy, chẳng lẽ chúng ta phải gϊếŧ cậu bé kia sao?” Câu hỏi cuối cùng là từ Nam Lộc. Cô thấy mọi người nhìn mình thì bẽn lẽn cắn môi. “Có hơi quá tàn nhẫn không?”

An Nhiên vẫn luôn không thích nữ nghệ sĩ nhu nhược tuyến 38 này, giọng điệu có chút không kiên nhẫn: “Chúng ta đang ở trong Thế giới ác mộng, ăn bữa nay lo bữa mai, còn có tư cách bàn chuyện tàn nhẫn hay không ư?”

Nam Lộc ủy khuất lẩm bẩm: “Tuy cô nói thế, nhưng tôi là người mới, không thể... “

Hắc Trà quay sang Trì Nam: “Cậu có nói chuyện với tiểu thiếu gia, cậu nghĩ sao?’

Trì Nam nói thẳng: "Tôi nghĩ chúng ta nên bảo vệ tiểu thiếu gia."

Người đàn ông hơi hói cười nhạo. “Ồ, lại bắt đầu rồi đây.”

Hắc Trà lườm hắn một cái, hỏi Trì Nam: "Tiểu thiếu gia nói gì?"

“Em ấy bảo rằng hãy hiểu theo nghĩa đen, chính là ý “Mẹ muốn gϊếŧ tôi” ấy, tôi nghĩ em ấy dụ chúng ta vào phòng để cầu cứu.”

“Cũng có lý... “ Hắc Trà gãi đầu.

Trình Húc: "Ý cậu là, chúng ta nên gϊếŧ Bạch Dĩnh Chi?"

Trì Nam im lặng một lúc, gật đầu.

"Vậy…"

Ngay khi mọi người rối rắm, Trì Nam đột ngột kéo khăn trải bàn, đồ trên bàn rơi xuống vỡ đầy đất, âm thanh vang khắp căn nhà.

“Trì Nam, sao cậu lại… này... !” Trước khi Hắc Trà kịp ngăn lại, Trì Nam đã ném vỡ bát thuốc, những mảnh bát vỡ trộn lẫn với đồ sứ, không thể phân biệt nổi.

"Thằng mù này, cậu điên hả!" Người đàn ông hơi hói thấy manh mối bị phá hủy, suýt nhảy dựng lên.

Trì Nam mặc kệ: “Dù sao chúng ta cũng biết rồi, giữ lại chén thuộc làm gì? Nếu Bạch Dĩnh Chi biết được thì còn tệ hơn.”

Hắc Trà chợt nhận ra, vỗ vỗ trán mình. “Đúng rồi, vậy mà tôi không nghĩ ra.”

“Nhưng trong phòng tiểu thiếu gia có camera, Bạch Dĩnh Chi đã sớm biết những hành động của anh... “ Nam Lộc nói.

Trì Nam giải thích: “Nhưng cô ta không biết đáy bát có chữ.”

Người đàn ông hơi hói cười khẩy: “Cậu phá hủy manh mối để bảo vệ tiểu thiếu gia chứ gì?”

Chi Nan thẳng thừng. "Đúng vậy."

Người đàn ông hơi hói, “……”

“Được rồi, chúng ta hãy nắm bắt thời gian này để tìm kiếm manh mối, trời sắp tối rồi.” Trình Húc thấy bầu không khí căng thẳng, vội nói đến việc chính.

Thời gian trôi qua. Bạch Dĩnh Chi cùng chồng ăn tối với các vị khách. Cô rạng rỡ trong bộ váy dạ hội màu xanh ngọc, đáng tiếc, không ai ở đây có tâm tư thưởng thức vẻ đẹp của cô.

“Tiểu thiếu gia đâu?” Trì Nam hỏi Bạch Dĩnh Chi.

Tay Bạch Dĩnh Ch dừng một chút: “Du Ngộ không quen dùng bữa với người ngoài.”

Nói rồi cô lạnh lùng nhìn chằm chằm Chi Nan: “Vị khách này, cậu có vẻ khá thân với Du Ngộ.”

Trì Nam gật đầu. "Tiểu thiếu gia rất dễ thương."

"Cảm ơn cậu đã khen." Bạch Dĩnh Chi đặt chiếc thìa trong tay xuống. “Tuy nhiên, tôi khuyên cậu và mọi người ở đây…”

Bạch Dĩnh Chi chắp tay, ưu nhã nhìn mọi người: “Đừng nói chuyện với con trai tôi dễ dàng như vậy, nhớ lấy."

Sau đó, cô rời khỏi bàn, quay đi.

Dường như cô đã bị câu hỏi của Trì Nam chọc tức.

Mọi người đều sợ hãi, chỉ có Trì Nam và Hắc Trà là ăn no nê.

Hắc Trà cảm thấy như mình bị ảnh hưởng bới dây thần kinh thô của Trì Nam, hoàn toàn không thấy sợ.

Chẳng mấy chốc, chuông reo báo hiệu đã 12 giờ.

Bạch Dĩnh Chi đã thay một bộ váy dạ hội màu trắng, đi từ trên tầng xuống.

“Diễn thử vẫn diễn ra vào 2 giờ đêm hàng ngày, hy vọng mọi người đúng giờ, tôi không thích bất cứ ai đến muộn.”

Bạch Dĩnh Chi lặp lại lời nói của ngày hôm qua, ngồi đúng chỗ hôm qua và nụ cười cũng y hệt ngày hôm qua.

Nam Lộc lo sợ mở miệng: ‘Cái đó… chúng tôi vẫn chưa có kịch bản.”

Ngón tay của Bạch Dĩnh Chi gõ trên bàn. “Vẫn là kịch bản hôm qua.”

Trình Húc bối rối. “Không phải cô nói mỗi ngày kịch bản và vai diễn đều khác nhau sao?”

“Mở ra sẽ thấy.” Bạch Dĩnh Chi bắt chéo chân, ngả người ra sau, nhìn mọi người với ánh mắt xem diễn.

Họ hít một hơi, từ từ mở kịch bản với đôi tay còn run hơn đêm qua…

“Chết tiệt!”

Khoảnh khắc Hắc Trà nhìn thấy những chữ cái lớn trên kịch bản của mình, sợ đến mức trực tiếp ném nó lên bàn.

Tất cả giật mình, liếc nhìn hắn đầy cảnh giác, chỉ có Trì Nam quan tâm hỏi, "Anh diễn vai gì?”

Hắc Trà che mặt, chửi rủa. Sau đó, hắn rêи ɾỉ: “Tôi đóng vai một kẻ gϊếŧ người.”

Tất cả mọi người, "……!"

Kịch bản vừa vặn ném tới trước mặt Trình Húc. Hắn cầm kịch bản lên, mở ra xem, sắc mặt biến đổi: “Mở ngoặc, hiện trường vụ án có thể do chính bạn lựa chọn, phương thức gây án có thể tùy cơ ứng biến, càng máu me càng tốt, chú ý giữ lại thi thể …”

Mọi người đều im lặng, không hẹn mà cùng lo một việc...

Nếu ai đó đóng vai sát nhân thì phải có nạn nhân... Nói cách khác…

"Vậy người đối diễn thì chọn thế nào?" Trì Nam là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, bình tĩnh hỏi.

Ngón tay của Bạch Dĩnh Chi gõ trên bàn. “Đêm nay tôi cần hai vị khách diễn thử, một người khác ở bên trong các vị.”

Mọi người sợ đến mực xanh mặt…

Bạch Dĩnh Chi tiếp tục cười nói: "Tôi tin rằng nạn nhân đã nhận được kịch bản."

Không ai dám phát ra âm thanh khi họ nhìn chằm chằm vào kịch bản đang cầm trên tay nhau.

Bạch Dĩnh Chi: “Tôi nhắc một lần nữa, hy vọng rằng mọi người sẽ tìm hiểu kỹ kịch bản, cố gắng hết sức để diễn tốt cốt truyện và nhân vật của họ. Nếu không thì…"

Cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói, "Chúc ngủ ngon."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Du Ngộ: Anh ơi, đừng khóc.

Trì Nam: Bỏ xúc tu ra khỏi người tôi đã…