Chương 14: Dạo phố

Mười lăm phút sau, Mục Trì Thanh thu thế, cành cây gãy không ngừng rơi xuống, rắc một tiếng giòn rã, sau đó chia thành hai đoạn, bị đối phương tùy tiện ném vào góc tường làm củi.

Thời An đứng có chút tê chân, lại lưu luyến không chuyển tầm mắt, thấy hắn ném cành xuống, nhảy lên một cái chạy tới, giương mắt hỏi: “Kết thúc tập thể dục buổi sáng rồi à?”

Mục Trì Thanh chỉ ừ một tiếng, nhìn chằm chằm Thời An, giơ tay lên lau hết mồ hôi hột đi, thật ra hôm nay tập luyện không nhiều bằng những ngày bình thường khác, nhưng biết đối phương ở hành lang đứng đợi, hắn cũng khó mà tập trung lực được, mới vừa rồi mấy lần suýt bị lỗi đành phải dứt khoát dừng việc tập luyện ngày hôm nay lại, ngày mai lại tập gấp đôi.

Dưới ánh mặt trời, gò má Thời An trắng sáng bóng, dưới ánh mắt mong chờ hưng phấn, nơi cổ áo mong manh bao quanh cổ, mềm mại nhẹ nhàng, không nhiễm bụi trần.

Mục Trì Thanh theo bản năng lùi về sau một bước, đột nhiên hối hận sao hôm nay mình lại luyện công vào sáng sớm, biết rõ đối phương sẽ đến, không luyện công một ngày cũng không làm sao cả, còn tốt hơn bây giờ một thân dính toàn mồ hôi và bụi bặm, cho dù không đến gần cũng sẽ bị bẩn.

Hắn rũ mắt, không dấu vết nghiêng về phía bên kia, cảm thấy không đủ, lại dịch sang bên cạnh một chút, còn cảm thấy vẫn không đủ, đơn giản bước nhanh vào trong phòng, muốn nhanh chóng thu thập bản thân cho sạch sẽ.

Thời An có được đáp án, ánh mắt sáng lên, lập tức cũng chạy theo, đi lên trước hỏi: “Vậy giờ muốn làm cái gì? Còn có việc gì sao? Có vội không?”

Nàng hỏi, cảm giác tư thế không đúng, cổ vặn có chút đau, nhanh chóng vòng từ bên trái đi sang bên phải, hứng thú bừng bừng đề nghị: “Nếu như không có chuyện gì, chúng ta đi dạo phố đi!”

Còn chưa nói hết, Mục Trì Thanh lại đi lệch sang một hướng khác, Thời An ngốc nghếch không cảm thấy cái gì không đúng, nghi ngờ dừng chân lại, cúi đầu liếc nhìn mình, cũng đâu kỳ quái, làm sao mà vai ác lại giống như đang tránh nàng vậy.

Mục Trì Thanh đi trước mặt càng lúc càng nhanh, mắt thấy sắp vào nhà.

Thời An đuổi sát theo: “Chờ một chút.”

Vừa gọi xong, Mục Trì Thanh bước nhanh hơn, mấy bước đã đi vào trong nhà, bỏ lại một câu thay quần áo, sau đó cánh cửa trước mặt Thời An khép lại, theo đó chính là âm thanh cửa đóng lại.

Thời An bị ngốt ngoài cửa, ngơ ngác xoa xoa chóp mũi, nhíu mày nghĩ nguyên nhân, một lát sau, đột nhiên hiểu ra, vừa rồi không phải là vai ác xấu hổ đấy chứ? Đây là trưởng thành rồi nên biết tránh hiềm nghi sao?”

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy không sai, không nhịn được cười lên, gõ cánh cửa, giọng nói vui sướиɠ: “Vậy ta ở trong sân chờ ngươi nha.”

Cách một cánh cửa, Mục Trì Thanh đang cởϊ áσ, nghe thấy âm thanh xen lẫn tiếng cười, ngón tay ngừng lại một lát, từ tai cho đến gáy đỏ bừng lên.

Hắn mím môi thật chặt, nhanh chóng tắm rửa qua một lần, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi lại cảm thấy không đủ sạch sẽ, lại đổi chậu nước sạch sẽ khác.

Cho đến sau canh ba mới từ trong nhà đi ra.

Thời An ngồi trong sân đợi chán muốn chết, nếu không phải mơ hồ có thể nghe được tiếng nước chảy, nàng còn nghi ngờ vai ác ngất ở trong phòng đó.

Sau gần nửa giờ, sự kiên nhẫn của Thời An cạn kiệt, vẫy vẫy ống tay áo, quay lại gõ cửa, giống như biết nàng ở bên ngoài, tay nâng lên, còn chưa gõ, cửa gỗ đã két một tiếng bị người kéo ra từ bên trong, cả người Mục Trì Thanh mang theo hơi nước đứng ở bên trong cửa.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sốt một chút, Mục Trì Thanh vẫn phản ứng lại trước, ho khan một tiếng, Thời An thấy hắn ôm chậu gỗ, vỗi vàng luống cuống tay chân nhường sang một bên.

Cũng may vai ác thu dọn nhà cửa lưu loát nhanh chóng, không giống tắm gội thay quần áo, dùng thời gian lâu như vậy, so với nữ sinh các nàng còn chậm hơn.

Chỉ chốc lát sau, Mục Trì Thanh thu dọn xong, Thời An thấy hắn mặc áo khoác, bên hông còn đeo một cái túi, rõ ràng là bộ dáng muốn ra ngoài: “Ngươi muốn đi ra ngoài à?”

Mục Trì Thanh kỳ quái nhìn nàng, sững lại, giọng nói có vẻ không xác định: “Là ngươi mới vừa nói muốn ra ngoài.” Hắn chưa từng nghe thấy từ ra ngoài dạo phố bao giờ, nhưng nhìn trên mặt chữ, hẳn là ra ngoài mới đúng, chẳng lẽ là hắn hiểu sai rồi à?

Thời An không nghĩ đến hắn còn nhớ rõ, trên mặt vui vẻ, nói: “Vậy chúng ta nhanh đi ra ngoài thôi!”

Nàng theo bản năng muốn tiến lại gần hắn, lúc tới gần đột nhiên lại chần chờ, nhớ lại dáng vẻ lúc trước của vai ác, nghĩ nghĩ, cố ý chừa ra một khoảng cách, lần này vai ác không cần phải nghiêng mặt nói chuyện cùng nàng.

Thời An tự nhận là vô cùng thân thiện, tâm tình đang tốt, nào ngờ Mục Trì Thanh vởi vì hành động của nàng mà sắc mặt không nhịn được tối sầm lại, lông mi dài rũ xuống, che đậy cảm xúc.

Đến lúc trên đường, Thời An phát hiện Từ An Đường so với lúc trước, hôm nay hai bên đường phố lái buôn rõ ràng ít đi rất nhiều, nhưng cửa hàng hai bên lại có không ít người, các nhà cũng có cửa hàng mới, náo nhiệt không giảm đi.

Cô hơi suy nghĩ một chút, hỏi chuyện người bên cạnh: “Đây là có thế gia nào trong đô thành có chuyện vui sao?”

Mục Trì Thanh gật đầu: “Đính lương duyên, thành thân. Nhưng mà không phải là thế gia, là thái tử Văn Uyên.”

Thời An “a” một tiếng, có chút kinh ngạc, tại sao nàng lại nhớ rõ đoạn thái tử Văn Uyên thành hôn là sau khi vai ác trở về nước mà, khi đó Mục Trì Thanh đã nắm quyền, cố ý sai người đưa quà tặng đến, có điều quà hắn đưa đến cũng chẳng ra gì, Hoàng thượng nước Văn Uyên sau khi nhận được quà đã tức giận, nhanh chóng đập tan hộp quà tại chỗ, xé danh sách tặng quà.

Chẳng lẽ là sau này thái tử phi xảy ra chuyện gì, thái tử lại lấy giai nhân khác? Hay là Văn Uyên trực tiếp đổi Thái tử rồi?