Chương 15: Ta thay giúp ngươi?

Chương 15: Ta thay giúp ngươi?

Thời An suy đoán lung tung, sau đó ném ra sau đầu, nước Văn Uyên như thế nào cũng không liên quan đến nàng, nhưng mà, Thải tử thành hôn, có phải vai ác cũng có thể tham dự hay không?

Tuy nói thân phận xấu hổ nhưng vì mặt mũi, nước Văn Uyên cũng sẽ có thiệp mời, nhưng mà nàng không xác định vai ác có muốn đi hay không, dù sao con tin nước Thịnh không chỉ có một người.

Nàng quay đầu nhìn Mục Trì Thanh, đối phương dường như biết nàng suy nghĩ cái gì, gật đầu nói: “Ta cũng muốn tham dự.”

Mục Trì Thanh nói, dưới chân xoay vòng, hướng về phía một cửa hàng trong góc đi đến, Thời An vừa nhấc mắt, liền thấy bảng hiệu treo trên tầng hai của cửa hàng, phía trên là dòng chữ rồng bay phượng múa – Thụy Vinh, phía dưới bề mặt rộng rãi, bởi vì ở góc tường, trong ngoài bốn gian, bày các kiểu vật liệu may mặc, không tính là lớn, nhưng cũng không nhỏ.

Là tiệm may quần áo.

Đây là lần đầu tiên Thời An thấy vai ác định mua thêm quần áo cho bản thân, hắn vốn dĩ mặt mày xuất chúng, nếu như ăn mặc đẹp hơn một chút, thật sự sẽ khiến người khác chú ý, đối với một con tin nước láng giềng mà nói không phải là chuyện gì tốt, cho nên bình thường vai ác hầu như chỉ mặc một thân quần áo sẫm màu.

Thời An nhỏ giọng hỏi: “Không sao chứ?”

Mục Trì Thanh lắc đầu: “Lúc này không sao cả, Hoàng thượng Văn Uyên sẽ không muốn nhìn thấy ta thất lễ trong yến hội.”

Sau khi Thời An nghe hắn nói không có chuyện gì, đôi mắt đột nhiên sáng lên, lập tức nghĩ đến thiết lập nhân vật, cũng không biết sau khi đổi trang phục, vai ác mười lăm tuổi có phong thái như thế nào.

Ông chủ cửa hàng đương nhiên biết Mục Trì Thanh, cười nghênh đón người vào, tiếp đón vai ác lên gian phòng tầng hai ngồi: “Áo ngoài công tử đặt đã làm xong, chờ người đi lấy, công tử chờ một chút.”

Sau khi ông chủ rời đi liền có thị nữ tiến vào mời trà, có vẻ như là lần đầu tiên gặp được người khách như vậy, thị nữ thẹn thùng rũ mắt xuống, giọng nói nhẹ nhàng gọi một tiếng công tử, duỗi đôi tay mềm mại ra pha trà, đáng tiếc vai ác hoàn toàn không hiểu phong tình, mặt lạnh để cho đối phương đi ra ngoài.

Thời An còn trông chờ vào có thể nhìn thấy dáng vẻ hắn đỏ mặt tía tai, ai ngờ lại diễn ra như vậy, rõ ràng lúc với nàng, da mặt hắn thật sự rất mỏng, ngay cả đến gần một chút cũng không được tự nhiên, nghiêng mặt đi nói chuyện.

Thị nữ bị đuổi ra bên ngoài, hai người chỉ có thể tự pha trà, Thời An còn tưởng rằng vai ác không biết làm, ai ngờ đối phương làm vô cùng thuần thục, đổi lại là nơi khác, đổi bộ quần áo khác, nếu đổi thành đồng phục thì hắn nhất định sẽ là nam sinh được yêu thích nhất.

Trong chén trà đổ đầy bảy phần được nhẹ nhàng đặt tới trước mặt, Thời An chớp mắt, lòng thầm nghĩ sao mình lại quên, khi vai ác ở nước Thịnh cũng là trưởng tôn con vợ cả thế gia đại tộc, nếu không thì làm sao có thể bị chọn làm con tin.

Tính toán thời gian, còn ba năm nữa là vai ác trở về, gần một nghìn ngày đêm.

Thời An không nhịn được mà đau lòng.

Mục Trì Thanh thấy vẻ mặt nàng không đúng, cho rằng nàng bất mãn hắn đuổi thị nữ ra ngoài, ngón tay hắn siết chặt miệng ly, nhìn về phía nàng: “Ta cũng biết pha trà, không khó uống.”

Thời An biết vai ác đã hiểu lầm, nâng chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đuôi mắt cong lên, gật đầu cười: “Ừm, uống rất ngon.”

Ngón tay Mục Trì Thanh thả lỏng, trong lòng không khỏi vui vẻ.

Xiêm y rất nhanh đã được đưa đến, xếp chồng lên nhau trong một cái khay, tổng thể lấy màu xanh làm chủ đạo, từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy được đường vân thêu bằng tơ vàng, Thời An a một tiếng, hỏi: “Tại sao lại chỉ có áo ngoài, phụ kiện phối cùng đâu?”

Thị nữ đưa đồ lúc này mới chú ý đến bên trong gian phòng trang nhã còn có một người, vội vàng cáo lỗi, thấp đầu trả lời: “Vị công tử này chỉ đặt làm áo ngoài, cũng không yêu cầu đồ phối.”

Thời An có vẻ hơi thất vọng, một cái áo khoác làm gì có thể nhìn ra được cái gì, nàng nhìn vai ác trong lòng đầy hối tiếc.

Mục Trì Thanh vốn cũng không muốn đeo phối sức, bây giờ hắn mười lăm tuổi, chưa cần mang thúc quan, chỉ là đến lúc nhìn thấy ánh mắt đối phương, lời đến khóe miệng lại thay đổi, phân phó cho thị nữ: “Không cần đồ đặt làm, lấy đồ có sẵn trong tiệm là được.”

Thị nữ gật đầu: “Vâng.”

Một lát sau, phục sức được mang đến, hai người thị nữ được ông chủ giao phó cố ý ở lại thay quần áo giúp khách, người còn chưa đến gần đã bị Mục Trì Thanh lạnh mặt cự tuyệt.

Thời An thấy vậy, không nhịn được bật cười nhìn hắn: “Không thì để ta giúp ngươi nhé?”

Mắt thấy da cổ vai ác lại bắt đầu đỏ ửng lên, nàng xấu tính tiếp tục nói: “Dù sao những người khác cũng không chú ý đến ta, ngươi coi như là tự mình thay đi.”

Nói xong còn giả vờ đi hai bước.

Mục Trì Thanh nén giận, sải bước lùi lại một bước về sau, vẻ mặt bình thường không biểu hiện gì hiếm khi thấy xuất hiện vài tia hoảng hốt, dường như là kinh hoàng, cũng như chạy trốn đến phía sau bình phong.

Nghe thấy phía sau vang lên tiếng cười, Mục Trì Thanh hơi không cam lòng cắn chặt răng, mặc dù mỗi đời hắn đều có trí nhớ, nhưng mà tâm trí thỉnh thoảng sẽ bị tuổi tác bây giờ ảnh hưởng, nếu như trở về trước mấy tuổi, hắn chắc chắn không biết mới vừa rồi là phản ứng gì.

Thời An cười một lúc, tâm tình rất tốt.

Cũng không biết một mình vai ác có được hay không, quần áo cổ trang rườm rà, nhưng mà đối với nam tử mà nói hẳn sẽ tốt hơn một chút.

Nàng đợi nhàm chán, đơn giản đi nghiên cứu các đồ trang trí trong phòng, mỗi lần đi đến gần bình phong, âm thanh sột soạt đằng sau tấm bình phong bỗng nhiên dừng lại.

Thời An dường như có thể tưởng tượng được bộ dạng khẩn trương kéo quần áo của đối phương, ánh mắt không khỏi cong thành hình lưỡi liềm, cong miệng nhỏ cười, nàng sợ mình cười ra tiếng vai ác sẽ thẹn quá hóa giận, dứt khoát đi dạo về phía bên ngoài.