Chương 16: Nổi giận

Nhìn từ tay vịn xuống có thể thấy tầng một tấp nập không ngừng tiếp khách, nếu là khách tự mình đến thử quần áo sẽ được dẫn lên tầng hai, Thời An chống lan can, nhìn thẳng, đột nhiên bị một lực đυ.ng phải, bịch một tiếng, nàng trực tiếp lảo đảo, khó khăn lắm đỡ được lan can mới không bị ngã xuống.

Thời An bối rối thở dồn dập, kinh ngạc quay đầu lại, lúc này mới phát hiện đầu sỏ là một đứa nhóc con, không biết xuất hiện từ đâu, đại khái là đang chơi đùa cùng người khác, xông ngang đánh thẳng chạy về phía hành lang, hoàn toàn không thu được lực.

Đối phương che tóc, có lẽ là đau, một lúc lâu cũng không thấy phản ứng gì, một lát sau, thong thả lấy lại sức, miệng mở ra đang muốn gào khóc to lên.

Thời An sợ nhất là trẻ con khóc nháo, mắt thấy nước mắt đối phương như vỡ đê, vội vàng lấy trong túi ra một viên kẹo, nhét vào trong tay đối phương.

Vẻ mặt nhóc mập mạp dừng lại, hai giọt nước mắt đáng thương tội nghiệp rơi xuống lòng bàn tay, lại hít mũi một cái, chắc chắn có thể ăn được, nhét thật nhanh vào trong miệng, ngậm hai cái, sau khi ăn được vị ngọt mới ranh mãnh ngẩng đầu lên nhìn xem là ai cho kẹo.

Thời An thấy thằng nhóc không khóc, thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, cũng may lần đầu tiên nàng vào trò chơi là lúc vai ác mười hai tuổi, nếu hắn là đứa nhóc thích khóc, có khi một khắc nàng cũng không đỡ được.

Nhưng mà Mục Trì Thanh sẽ khóc sao, Thời An hơi nghiêng đầu, không tưởng tượng được vai ác khóc sẽ là dáng vẻ gì.

Bên trong phòng, Mục Trì Thanh thay quần áo đeo phục sức xong, nhìn về phía gương đồng trong đó, khóe môi căng chặt, tốc độ tim đập cũng nhanh hơn, rõ ràng trang phục đẹp đẽ hắn cũng đã thử qua, cho dù là long bào, đối với hắn mà nói, chẳng qua cũng chỉ là lớp áo chắn ở bên ngoài, nhưng hiện tại, hắn lại có chút lo sợ bất an.

Mục Trì Thanh nín thở, đi từ sau bình phong ra lại không thấy được người, cửa phòng nửa mở ra, mơ hồ có thể nhìn thấy một bên váy, bên cạnh còn có một người khác.

Sắc mặt Mục Trì Thanh biến đổi, bước nhanh về phía ngoài cửa, vừa đến cửa, liền nghe thấy âm thanh mơ hồ không rõ, ở bên ngoài cửa nói xằng nói bậy: “Tỷ tỷ, tỷ thật là xinh đẹp, bộ dáng xinh đẹp giống như tiên tử.”

“Đệ ăn kẹo của tỷ, đệ phải lấy tỷ, nhưng mà bây giờ còn chưa được, chờ thêm mấy năm nữa đệ lớn lên là được.”

Đầu óc Mục Trì Thanh ầm ầm chấn động, hắn đột nhiên kéo cửa ra, liếc mắt nhìn thấy nam hài đứng bên cạnh Thời An, mặt trắng bóc, ngây thơ chất phác, còn không cao đến bả vai hắn, bộ dạng phồng má lên, vô cùng chướng mắt.

Hắn lạnh mặt thu hồi tầm mắt, nắm lấy cổ tay áo Thời An, dùng sức kéo về bên cạnh mình, sau đó đóng cửa lại, ý định nhốt tên nhóc mập mạp ở bên ngoài.

“Sao thế? Chờ… từ từ…”

Thời An bị hắn túm chặt tay, thiếu chút nữa bị vướng vào cửa té ngã, may là sức lực của Mục Trì Thanh không nhỏ, chống đỡ được nàng cho nên mới không đến mức hai người cùng nhau ngã xuống gặm đất.

“Vừa rồi ngươi túm ta làm cái gì?” Thời An xoa tay ngẩng đầu, trong nháy mắt nhìn thấy Mục Trì Thanh tầm mắt đột nhiên dừng lại, hai mắt bỗng nhiên sáng lên, mang theo vẻ kinh diễm không thể nào che giấu.

Nguyên nhân không có gì, vai ác mặc hoa phục quả thật là quá đẹp, lông mày dài sắc, đẹp lấn át người khác, khuôn mặt lạnh lùng không có biểu cảm gì lại lộ ra sự kiêu ngạo vốn có của thiếu niên, nghiêm túc cẩn thận hơn ngày thường, nhiều hơn vài phần phong thái tự do.

Nếu như nói thiết kế nhân vật của Mục Trì Thanh trên bản vẽ giống như một thanh đao ngâm trong máu, thì vai ác bây giờ lại càng giống tuyết đầu mùa xuân, che giấu sự lạnh lẽo, cũng không lấn át được sức sống.

Đôi mắt trong veo của Thời An hiện lên sự kinh ngạc cảm thán, nhìn chằm chằm vào vai ác khoảng chừng vài phút, sắc đẹp trước mặt, nàng hoàn toàn đã quên chuyện thiếu chút nữa té ngã vừa rồi, phi nhanh đến vòng quanh người Mục Trì Thanh một vòng, nhìn không sót một góc độ nào của vai ác, đều hoàn mỹ, từ tận đáy lòng càng tán thưởng nói: “Thật là đẹp mắt!”

Mục Trì Thanh đứng trầm mặt, không nói một tiếng nào, thờ ơ với lời khen của nàng.

Thời An vòng một vòng trở lại, nhìn no mắt, lúc này mới phát hiện sự khác thường của vai ác: “Ngươi làm sao vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?”

Thấy sắc mặt hắn không đúng lại nghĩ đến bộ dạng một năm trước hắn sinh bệnh, hỏi thêm một câu: “Mấy ngày nay có mặc áo ấm hay không, không phải là cảm lạnh chứ?”

Mục Trì Thanh nhìn nàng hỏi mấy lần mới nhấp môi lạnh băng trả lời lại: “Không có việc gì.”

Thời An nhìn hắn hoàn toàn không giống bộ dạng không có việc gì, rõ ràng là không vui, tuy rằng không biết nguyên nhân nhưng bạn bè không được vui, nàng sờ túi tiền, từ bên trong lấy ra một viên kẹo, đưa qua: “Muốn ăn không?”

Mục Trì Thanh rũ mắt nhìn, viên kẹo trong suốt trơn bóng nằm ở trong lòng bàn tay của nàng, giống như viên trân châu xinh đẹp lại quý giá, nhưng mà đây chỉ là chiêu thức mà đối phương quen sử dụng để dỗ trẻ con mà thôi, hắn sớm đã không còn là một đứa trẻ, không cần kẹo dỗ.

Nghĩ đến hình ảnh vừa rồi nhìn thấy ngoài cửa, Mục Trì Thanh đột nhiên cảm thấy viên kẹo này thật chướng mắt, hắn nhíu mày, duỗi tay đẩy ra, xoay người rời đi, đột nhiên không kịp đề phòng làm viên kẹo trong tay đối phương rơi xuống đất, lăn lộc cộc về hướng chân tường.

Thời An ngơ ngác nhìn viên kẹo lăn xa, nhất thời có chút ngây ngốc, nàng chớp mắt vài cái, ngẩng đầu đối diện tầm mắt của Mục Trì Thanh, hoàn toàn không biết đối phương đang náo loạn cái gì.

Mục Trì Thanh giả vờ trốn tránh khỏi tầm mắt, nghiêng mặt nhìn về phía cửa phòng, giọng nói lạnh lẽo: “Ta muốn thay quần áo.”

Thời An không hiểu: “Không phải có bình phong sao?”

Sắc mặt Mục Trì Thanh tối lại, dưới cái nhìn chằm chằm của Thời An, một lúc lâu sau mới nói: “Ngươi là nữ tử.”