Chương 24: Ta sợ ở một mình

Mục Trì Thanh đi nhanh, cách một khoảng cách mới dừng lại, sau lưng tựa lên một cây cổ thụ, thoát lực tựa lên cây, mồ hôi lạnh trên trán giống như lá rụng mùa thu thi nhau chảy xuống.

Hắn ngửa đầu thở ra một hơi, đáy mắt xẹt qua một tia u tối, tay rũ ở bên cạnh phát ra tiếng động nhỏ không dễ phát hiện, hắn vừa mới biết được mắt cá chân của cô nương lại tinh xảo như vậy, một tay đã có thể nắm hết được.

Hôm nay hắn mạo phạm tiên tử, ngày sau có thể bị trời phạt hay không?

Khóe môi Mục Trì Thanh khẽ động, trong lòng phát ra một tiếng cười nhạo, mấy đời luân hồi cũng không tránh thoát được, chẳng lẽ không được tính là trời phạt sao? Không gì có thể hơn cái này chứ.

Hắn không ở trong rừng bao lâu liền xoay người trở về, chờ đến khi đứng trước mặt Thời An, tất cả cảm xúc đã được thu hồi lại, chỉ còn dư một ánh mắt khiến cho người khác không nhìn thấu được.

Thời An nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, lại hậm hực cúi đầu xuống.

Hắn nhíu mày lại, bước mấy bước đến gần, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”

Hỏi liên tiếp mấy lần cũng không nhận được câu trả lời, Thời An thậm chí còn không ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, Mục Trì Thanh nghiến chặt răng, không biết phải làm thế nào, hắn đang chuẩn bị hỏi tiếp thì nghe đối phương nói: “Không phải ngươi muốn đi tìm thảo dược sao, thảo dược đâu?”

Sắc mặt Mục Trì Thanh hơi thay đổi, vừa rồi hắn chỉ tùy tiện tìm một cái cớ, mình nói gì xong lại quên mất, hắn liếc nhìn Thời An, đối phương vẫn cúi đầu như cũ không chịu nhìn hắn, đáy lòng Mục Trì Thanh không hiểu sao lại luống cuống, nói: “Bây giờ ta đi ngay.”

Vừa mới ngồi dậy, tay áo đã bị người kéo lại, sau đó lại nới lỏng ra.

Thời An nhỏ giọng nói: “Ta sợ ở một mình.”

Mục Trì Thanh dường như ngồi ngay xuống theo một chút lực kéo kia, hắn nhìn người trước mặt, khắc chế du͙© vọиɠ muốn chạm vào đối phương, nhẹ giọng nói: “Ừ, ta không đi.”

Thời An không lên tiếng, nàng vừa mới nhớ ra mình đang ở trong trò chơi, nghĩ đến dáng vẻ mình kinh sợ lúc nãy, nàng đang hối hận xấu hổ vô cùng, hai gò má giống như bị lửa thiêu vậy, nhanh chóng hiện lên một mảng đỏ.

Nàng ở trong đầu gọi hai tiếng: “Hệ thống, hệ thống!”

Sau một lúc mới nghe được câu trả lời: “Ký chủ, làm sao thế?”

Thời An: “Cậu đi đâu vậy? Vừa rồi tại sao không xuất hiện?” Theo lý thuyết, tình trạng như vừa rồi hệ thống phải nhắc nhở nàng mới đúng, vậy mà cậu ta lại không lên tiếng, quả thật có chút kỳ quái.

Hệ thống chậm rãi nói: “Xin lỗi, ký chủ, trò chơi đang được cải tạo.”

Thời An: “… Được rồi.”

Lúc này nàng đã khôi phục một chút cảm giác, có thể cảm nhận được hai chân mình còn tồn tại nhưng mà cảm giác tê dại vẫn còn, từng trận từng trận một, tạm thời không có tâm trí truy hỏi hệ thống truy cứu trách nhiệm.

Cảm giác đau xót quá khó chịu, Thời An cắn răng nỗ lực để bản thân không kêu rên ra tiếng, mới vừa rồi nàng khóc đã mất hết thể diện rồi, chắc chắn không thể để vứt bỏ hình tượng khi ở bên cạnh vai ác nữa.

Đúng lúc nàng đang chăm chú chịu đựng, trên đùi đột nhiên đặt lên một bàn tay, Thời An cả kinh run cầm cập, dùng sức ngẩng đầu lên, chỉ thấy bàn tay của vai ác đang đặt trên bắp đùi của nàng, dọc theo cẳng chân từ từ di chuyển xuống.

Thời An nhất thời hít ngược lại một ngụm khí lạnh, cơn đau vốn dĩ âm ỉ trong nháy mắt phóng đại mấy chục lần, quả thật vừa thoải mái vừa tê mỏi, khiến cho giọng nói của nàng cũng run rẩy: “Ngươi đang làm cái gì? Mau, mau dừng tay!”

Vai ác cũng không ngẩng đầu lên: “Ấn một chút sẽ tốt hơn.”

Cánh môi Thời An run rẩy, bắt lấy cánh tay đối phương còn chuẩn bị tiếp tục, từ chối: “Không, không cần, ta khôi phục từ từ là được…”

Tầm mắt Mục Trì Thanh rơi vào bàn tay hai người đang đặt chồng lên nhau, lông mi dài không nhịn được khẽ rung động, hắn mím môi, khắc chế thu tay về, gật đầu đồng ý.

Lúc này Thời An mới cảm thấy hô hấp một lần nữa thông thuận, còn lúc trước nàng nghĩ thế nào, kế hoạch làm thế nào để khôi phục hình tượng của mình trước mặt vai ác, vẫn là chờ lần sau đi, để cho nàng yếu ớt thêm một lúc nữa, nếu không nàng sẽ không kiên trì nổi mà trực tiếp đăng xuất khỏi trò chơi mất.

Trên đùi nàng tê mỏi đến khó chịu, muốn tìm chuyện rời lực chú ý đi, liếc mắt một cái nhìn đến vai ác không biết đang suy nghĩ cái gì, duỗi tay chọc chọc đối phương, nói: “Mục Trì Thanh, người kể chuyện cho ta nghe đi.”

Mục Trì Thanh sửng sốt, trầm mặc một lát, mới nói: “Ta không biết.”

Hắn chưa bao giờ nghe kể chuyện, những chuyện mà mẫu thân kể khi còn bé trải qua nhiều lần luân hồi như vậy, hắn cũng đã sớm quên rồi, sau khi nắm quyền, hắn sẽ càng không đi xem những thứ ảo mộng vô tri đó, những câu chuyện đó dưới cái nhìn của hắn vừa buồn cười vừa ấu trĩ.

Thời An có chút thất vọng, nhưng nàng tưởng tượng đến thân thế của vai ác, lập tức lại cảm thấy là mình suy nghĩ không chu đáo, tròng mắt nàng xoay chuyển, nâng mi hỏi: “Vậy những chuyện quỷ quái ly kỳ cũng không biết sao?”

Quả nhiên vai ác do dự một chút rồi gật đầu: “Có.”

Thời An chống cằm chờ đợi đối phương kể, nàng còn chưa từng nghe qua loại chuyện này đâu.

Chỉ là vai ác so với nàng tưởng tượng còn nhập tâm hơn, Thời An cho rằng sẽ nghe được chuyện tình yêu thê lương của yêu tinh và người, kết quả nghe xong toàn chuyện ly kỳ quỷ dị khủng bố lỗ tai.

Giữa khu rừng hoang dã, tuy nói còn chưa đến buổi tối nhưng cũng đủ dọa người, gió núi cuốn lá khô thổi qua trên mu bàn tay, Thời An sợ đến mức run lên, nếu không phải mắt cá chân bị thương, nàng đã lập tức nhảy khỏi chỗ này.

Nàng cả kinh phát hiện hình như bản thân khôi phục rồi, còn không kịp vui vẻ, mặt cỏ dưới thân vốn dĩ kiên cố đột nhiên buông lỏng, Thời An không hề phòng bị gì cả, cả người đột nhiên không kịp đề phòng ngã xuống.