Chương 25: Họa vô đơn chí

Người xưa đã nói họa vô đơn chí.

Trong nháy mắt, cái gì nàng cũng không kịp nghĩ, hồn còn chưa định lại, đầu óc dường như trống rỗng, mãi đến mấy giây sau, nàng mới ý thức được mình cũng không ngã xuống, mà là bị vai ác nắm chặt tay, treo ở giữa không trung.

Nàng run run rẩy rẩy nhìn thoáng qua phía dưới thân mình, phát hiện dưới thân thế nhưng lại là một cái hố to, đáy hố dựng đầy cọc gỗ, nhọn hoắt chọc thẳng lên phía trên, ngã xuống một cái phỏng chừng lập tức sẽ bị xuyên thành quả thông.

Đại khái là thôn dân ở gần đây làm hố bẫy săn thú, lại che giấu quá kỹ, nàng và vai ác cũng không ai phát hiện ra, lúc trước nàng vẫn luôn ngồi ở bên cạnh hố sâu, bởi vì nàng nhẹ nên mới không ngã xuống. May mắn nàng bị thương ở chân, không thể động đậy, nếu không sợ là đã sớm ngã xuống, nếu như khi đó vai ác không ở đây, kết cục đại khái thảm không nỡ nhìn.

Thời An lòng còn sợ hãi thu hồi tầm mắt, cũng không rảnh lo đến nhiệm vụ trò chơi, vẫn nên tìm cách ra ngoài trước đã, nàng gọi hệ thống vài tiếng ở trong đầu, kết quả không hề có tiếng đáp lại.

Không phải xảy ra vấn đề vào ngay lúc này chứ!

Cái gì mà trò chơi lỗi, dễ dàng xảy ra bug như vậy sao?

Lại liên tưởng đến lúc trước hệ thống nói đang cải tạo, tim nàng không khỏi lạnh đi một nửa.

Giữ chặt cánh tay rất nhỏ đang lung lay của nàng, Mục Trì Thanh vừa duy trì cân bằng vừa cắn răng nói: “Đừng nhúc nhích.”

Hắn đã không rảnh lo đến tâm tình của mình, trong nháy mắt khi nhìn thấy Thời An ngã xuống kia, l*иg ngực giống như là thiếu khuyết một mảnh, chỉ nhảy lên theo bản năng, một phen túm lấy đối phương, mồ hôi lạnh dường như trong nháy mắt đổ đầy toàn bộ sống lưng.

Mục Trì Thanh cắn chặt răng, hơi siết chặt cánh tay, nhìn thấy sự kinh sợ nơi đáy mắt đối phương không sót cái gì, hắn nói: “Đừng sợ, cũng đừng nhìn xuống.”

Thời An không dám động, không cần vai ác nói nàng cũng không dám, nhắm mắt lại không thèm nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi nữa, nỗ lực duy trì thân thể ổn định, vì để giảm bớt một chút trở ngại cho vai ác.

Nhưng mà khắp nơi đều không có chỗ dựa, chuyện đột nhiên xảy ra, lúc này chỉ dựa vào cái thân cây mượn sức cũng không làm được gì, nếu muốn dựa vào sức lực của một người kéo nàng lên thì thật sự là quá khó.

Mục Trì Thanh mím môi càng chặt, hắn dùng sức nắm chặt cánh tay Thời An, bảo đảm đối phương sẽ không ngã xuống, nhắm mắt, trong nháy mắt hắn buông ra một cái tay khác, rút dao găm ra cắm lên mặt đất rồi nắm chặt.

Tuy rằng cuối cùng cũng giữ được nhưng bởi vì động tác này, hai người đều rơi xuống thêm một đoạn, Thời An chỉ cảm thấy bản thân đột nhiên rơi xuống, ngay sau đó lại bỗng nhiên ngừng lại.

Nàng không rảnh lo cho mình, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy nửa người vai ác chồm xuống hố to, chỉ thiếu chút nữa thôi thì có thể xem như treo nửa người rồi, tràn ngập nguy hiểm, giống như bất cứ lúc nào hắn cũng có khả năng rơi xuống dưới.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, vai ác sẽ bị nàng kéo xuống mất.

Thời An nhìn về phía trán đối phương đã nổi đầy gân xanh, thầm nghĩ, vai ác sắp kiên trì không nổi nữa, nàng rũ lông mi xuống, một lúc lâu sau mở miệng, nhẹ giọng nói: “Mục Trì Thanh, ngươi buông tay đi.”

Tuy rằng liên hệ không được với hệ thống nhưng mà nàng ngã xuống khả năng cao là sẽ thoát ra khỏi trò chơi, chẳng qua trong nháy mắt rơi xuống kia sẽ bị đau đớn giả tưởng một chút mà thôi, nhưng vai ác và nàng không giống nhau, vết thương với hắn là sự thật, độ cao như vậy, còn có những cái cọc nhọn dựng thẳng nơi đáy hố, một khi ngã xuống, tổn thương gân cốt đã là nhẹ.

Nàng không muốn nhìn vai ác bị thương, càng không muốn nhìn đối phương bởi vì nàng mà từ đây đi đứng không tốt, cũng hoặc là…

Nàng cắn chặt cánh môi, lại lần nữa mở miệng: “Mục Trì…”

“Câm miệng!” Giọng nói mơ hồ mang theo vẻ tức giận.

Thời An há miệng, ngơ ngác nhìn về phía đối phương, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Mục Trì Thanh lộ cảm xúc ra ngoài như thế, cơ hồ là gào thét nói ra hai chữ kia, trong lòng nàng bỗng nhiên run lên, cảm giác đau nhói giống như làn truyền từ mắt cá chân đi lên, chiếm cứ trái tim nàng.

Thời An nhanh chóng động đậy đôi mắt, nhịn xuống hơi nước hiện lên trong hốc mắt, nhìn hắn, tiếp tục nói: “Ta sẽ không có việc gì, ngươi đã quên ta không phải phàm nhân sao.”

Mục Trì Thanh giống như không nghe thấy, không nói một tiếng nào, vừa không lên tiếng cũng không buông tay nàng ra.

Thời gian trôi qua từng phút một.

Thời An không bảo Mục Trì Thanh buông tay nữa, bởi vì nàng biết hắn sẽ không thể nào đồng ý.

Nàng ở trong đầu gọi hệ thống mấy lần rồi nhưng đáng tiếc không có câu trả lời, cũng không biết có phải cửa hàng cũng đang cải tạo hay không mà cũng không mở ra được, nếu không nàng còn có thể đổi một số đồ vật.

Phía trên, toàn bộ lưỡi dao găm đều cắm vào trong lòng đất, chỉ dư lại phần cán dao bên ngoài, hô hấp của Mục Trì Thanh dồn dập, cánh tay níu Thời An lại dùng sức, đồng thời nhích thân thể của mình về phía sau một chút, gân xanh trên cánh tay cũng bởi vì dùng sức mà nổi đầy lên, mồ hôi hột chảy từ gò má xuống, theo cằm nhỏ xuống đồng cỏ.

May mà cái hố nàng ngã xuống không sâu, bên cạnh hố sâu còn có không ít đất đá bằng phẳng, Mục Trì Thanh chỉ cần kéo nàng đến vị trí cao hơn một chút so với lần thứ hai ngã thì có thể hơi mượn một chút sức lực.

Hai người ai cũng không nói gì, ăn ý nhích về phía sau một chút xíu, cũng may lần này không có việc gì ngoài ý muốn, thuận lợi lên đến bên bờ, Thời An ngẩng đầu nhìn cọc đất nhô lên bên cạnh bờ hố sâu, đang do dự nên đưa tay bắt hay không, giảm bớt áp lực cho Mục Trì Thanh liền nghe thấy âm thanh đối phương khàn khàn nói: “Đừng động.”