Chương 26: Qúa thời gian

Thời An hơi sững sờ, ở góc độ này, đối phương rõ ràng không nhìn thấy được nàng, làm sao biết nàng đang nghĩ cái gì.

Ngay vào lúc nàng đang nghĩ lung tung, cánh tay cầm tay nàng bắt đầu dùng sức, nàng đột nhiên bị kéo, nửa người lộ ra khỏi hố sâu, ngước mắt lên nhìn thấy được Mục Trì Thanh đầu tiên, thân thể bởi vì theo quán tính mà đồ nhào về phía trước, một cái tay khác bị đối phương thuận thế nắm lại, hai người đồng loạt ngả về phía sau, lăn hai vòng tại chỗ, mới dừng lại.

Thời An nhìn mình cách hố sâu mấy thước, chớp mắt mấy cái, hít một hơi thật sâu rồi thở ra, vốn dĩ đã căng thẳng lại như bị rút hết xương trong nháy mắt, cả người mềm nhũn vô lực ngã xuống.

Nàng không ngã xuống đất mà được Mục Trì Thanh bảo vệ cẩn trọng ôm vào trong lòng, giờ phút này đối phương ngửa mặt hướng lên trên, Thời An nằm ở trên người hắn, nặng nề hô hấp, chưa kịp tỉnh táo lại.

Dáng vẻ của Mục Trì Thanh cũng không khá hơn là bao so với Thời An, tóc mai hoàn toàn bị mồ hôi thấm ướt, dính bết lên mặt, môi cũng bị nứt thành hai đường, là bị bản thân cắn, thở hổn hển thật sâu một lúc, chật vật không chịu nổi.

Một lúc lâu sau, Mục Trì Thanh dần hồi phục lại mới ý thức được người dựa vào ngực mình, hắn giật giật ngón tay tê dại, từ từ nâng lên, từ phía sau đặt lên vai đối phương, nhắm mắt lại, cảm thấy mình như ôm một đám mây.

Ban đầu thì Thời An gặp phải rắn, sau đó lại là hố sâu, hệ thống lại đột nhiên không liên lạc được, chuyện xảy ra liên tiếp khiến nàng sợ hãi bất an, vào lúc này mới miễn cưỡng có cảm giác chân thực. Nàng nhổm người lên dịch sang một bên, cảm thấy bờ vai bị chạm vào, nàng ngẩng đầu lên nhìn vai ác, thấy đối phương nhắm mắt nghỉ ngơi liền không để ý.

Núi rừng mang theo gió thu lạnh lẽo, từ từ thổi qua hai người, Thời An liên tiếp hắt xì mấy cái, nàng duỗi tay xoa xoa chóp mũi, cảm thấy có chút lạnh.

Độc của rắn lúc trước đã được giải, cảm giác tê dại đau đớn cũng không biết biến mất từ khi nào, nhưng miệng vết thương ở mắt cá chân vẫn không sử dụng lực nhiều được như cũ, tiếp tục đi xuống núi là điều không có khả năng.

Thời An duỗi tay che mắt, ngửa đầu lên nhìn về phía bầu trời, lại phát hiện ánh năng không biết từ khi nào đã ảm đạm, như là đè nặng một tầng mây thật dày, giống như sắp mưa.

Nàng nhíu mày lại, mơ mơ màng màng muốn nói cho vai ác biết cả hai nên nhanh chóng trở về mới được, nàng mở miệng: “Mục Trì Thanh…”

Lời còn chưa dứt, thân thể mềm nhũn, mềm mại ngã xuống một bên, trước mặt là một mảng choáng váng, như bông tuyết bay múa, nàng cũng chưa ngất đi, chẳng qua là cả người vô lực, đầu hôn mê.

Bị giật mình cộng thêm gió núi, nhiều gió lạnh ào ào thổi đến một chút cũng không kịp đề phòng.

Mơ hồ bên tai có tiếng vai ác đang gọi nàng, cố hết sức cong khóe môi lên, tự cho rằng bản thân đang cười trấn an đối phương một cái, sau đó liền yên tâm ngủ mê man.

Trước khi ý thức rơi vào bóng tối, Thời An còn đang suy nghĩ rõ ràng nàng vô cùng khỏe mạnh, tại sao vào trò chơi lại không chịu nổi một kích như vậy, nhất là lúc này, dường như có chút yếu ớt, có phải do hệ thống cập nhật nên làm rối loạn số liệu của nàng hay không?

Nhưng mà không đợi nàng suy nghĩ ra đã vội vàng đi tìm Chu công.

***

Chờ đến khi Thời An lại mở mắt ra, bên ngoài đã là một mảng tối đen, bốn phía yên tĩnh lại trống trải, hiện lên đống lửa luôn tràn đầy củi, ánh lửa chiếu ra cái bóng ngược chập chờn đung đưa, cực kỳ giống như cảnh tượng trong truyện.

Thời An chớp mắt mấy cái, đầu óc ngây ngốc suy nghĩ, nàng đang ở đâu đây?

Sách của nàng, điều hòa, hoa nhỏ đâu?

Nàng nhíu mày lại suy nghĩ một lát, nhớ tới hình như mình đang ở trong trò chơi hôn mê bất tỉnh, chờ đến khi chậm rì rì ngồi dậy xong, tầm mắt dọc theo bốn phía nhìn quanh một vòng mới phát hiện bản thân dường như đang ở trong một sơn động.

Bên ngoài sơn động truyền tới động tĩnh, Thời An phản ứng có chút chậm giương mắt nhìn, liền thấy vai ác đang ôm một bó cành khô đi vào, bốn mắt nhìn nhau, nàng xoa xoa trán, hỏi: “Đây là chỗ nào?”

Mục Trì Thanh giấu đi sự vui mừng trong đáy mắt, đi đến trước đống lửa, đem từng cành cây khô bỏ vào, nói: “Sơn động trên núi, thỉnh thoảng ta sẽ ở chỗ này nghỉ ngơi.”

Thời An chậm rì rì à một tiếng, thầm nghĩ khó trách lại có không ít đồ vật, trên người nàng còn nhiều hơn một cái áo ngoài, hẳn cũng là vai ác để lại nơi này.

Mục Trì Thanh cho củi vào xong, đổ chén nước ấm đưa qua, hỏi: “Còn khó chịu không?”

Thời An lắc lắc đầu, so với lúc trước thì cảm giác tốt hơn nhiều, nhưng mà nàng ngủ có chút lâu, trên người còn lộ ra dáng vẻ lười biếng, nàng duỗi tay tiếp nhận chén nước, uống vài ngụm: “Giờ nào rồi?”

Uống xong một chén nước, cũng không chờ vai ác lên tiếng, Thời An có chút hoang mang ngẩng đầu, hỏi: “Làm sao vậy?”

Lông mi Mục Trì Thanh chớp vài cái, nhận lại chén nước, nói: “Giờ Tý canh sáu.”

Hả, giờ Tý canh sáu, không đúng, giờ Tý canh sáu!!

12 giờ rưỡi! Sao nàng còn ở trong trò chơi?!!

Thời An trừng lớn hai mắt, trên mặt tràn ngập vẻ ngạc nhiên, không phải nói một lần nhiều nhất là một ngày sao, sao qua 12 giờ rồi mà nàng còn chưa thoát ra khỏi trò chơi, là bởi vì nàng không cẩn thận ngất đi sao? Hay là do đến bây giờ trò chơi còn chưa kết thúc cập nhật?

“Hệ thống, hệ thống, hệ thống!”

“Ký chủ, cô không cần lớn tiếng như vậy, tôi nghe thấy rồi.”

Thời An không rảnh lo so đo với nó, vội vàng hỏi: “Tại sao tôi còn ở trong trò chơi?”

Hệ thống: “Trò chơi cập nhật rồi, cần ký chủ tự động đăng xuất ra ngoài, trước 12 giờ tôi có nhắc nhở ký chủ nhưng mà không nhận được hồi đáp.”

Thời An: “Vậy tôi không ra được nữa à?”

Hệ thống: “Không phải, ký chủ chỉ cần chờ thêm mấy giờ nữa, chờ cập nhật xong sẽ có thể rời đi.”

Trả lời xong, hệ thống giống như lập tức rớt mạng, Thời An còn muốn truy hỏi thời gian chính xác nữa, kết quả chỉ nghe thấy mấy âm thanh tạp âm đứt quãng.