Chương 45: Mơ ước níu giữ thần tiên

Chương 45: Mơ ước níu giữ thần tiên

Thời An xoay người lại với vẻ mặt kinh ngạc, trong đôi mắt hiện lên vẻ khó hiểu: “Đương nhiên là ta không muốn!”

Nói xong còn duỗi tay sờ trán của Mục Trì Thanh, nhìn xem đối phương có phải bị bệnh không? Bằng không tại sao lại có suy nghĩ kỳ quái như vậy, nhớ lại Hoàng thượng già vừa mới nhìn thấy thì cả khuôn mặt nàng đều nhăn lại.

Không nghĩ tới Mục Trì Thanh không những không buông tha mà còn tiếp tục hỏi: “Nếu người trên long ỷ đổi thành người khác thì sao?”

Thời An cảm thấy Mục Trì Thanh có thể thật sự bị bệnh, nếu không tại sao lại nói ra lời nói đại nghịch bất đạo như vậy ở trong hoàng cung chứ, cũng không sợ bị người khác nghe thấy được, nàng bĩu môi nói: “Vậy cũng không muốn, đổi ai cũng không được. Ở trong cung không có tự do, còn phải cùng với những phi tần khác tranh đoạt một người đàn ông, có cái gì tốt đâu chứ.”

Nàng ghé vào trên lan can, chống cằm, theo lời nói của Mục Trì Thanh giả thiết: “Nếu ta là con dân của Đại Thịnh thì chỉ hy vọng sống yên ổn vui sướиɠ cả đời mà thôi.”

Mục Trì Thanh nhìn ngọn tóc buông xuống trên vai nàng, âm thầm suy nghĩ hắn sẽ không giam cầm nàng, cũng sẽ không làm những người khác tới làm ngại đôi mắt của nàng. Nhưng nếu nàng thật sự không muốn làm Hoàng hậu thì hắn cũng không cần vị trí kia nữa.

Thời An không biết Mục Trì Thanh đang suy nghĩ cái gì, nếu nàng biết chỉ sợ sẽ bị dọa đến mức lập tức thoát ra khỏi trò chơi.

Bước xuống dưới từ trong đình, đi vòng qua cột đá, hai người đi dọc theo con đường từng đi qua, đi về phía tiền điện. Ở chỗ rẽ trên con đường đá xanh trực tiếp gặp gỡ một người, đối phương mặc quan phục, chắc hẳn là tiến cung vào gặp mặt Hoàng thượng.

Thời An tò mò liếc mắt nhìn đối phương một cái, là một người đàn ông trẻ tuổi nhìn lớn tuổi hơn vai ác một chút, không biết tại sao nàng cảm thấy có hơi quen mắt.

Đối phương nhìn thấy Mục Trì Thanh, hơi sửng sốt rồi sau đó lạnh nhạt gật đầu, nghiêng người rời đi.

Thời An quay đầu lại nhìn bóng dáng của đối phương, nàng không thể vứt đi được cảm giác quen thuộc nhợt nhạt kia nên giơ tay kéo ống tay áo của vai ác, nhỏ giọng hỏi: “Người đó là ai vậy?”

Giữa mày của Mục Trì Thanh hơi nhíu lại, biểu cảm không tốt lắm: “Chỉ Huy Sứ hoàng thành tư, Thẩm Thời Hàn.”

Nói xong, hắn dừng một chút rồi lại nói: “Cách hắn xa một chút.”

Thời An gật gật đầu, không để ở trong lòng, dù sao qua một ngày nữa thì nàng đã ra khỏi trò chơi rồi muốn gặp cũng không thể gặp được. Nàng âm thầm suy nghĩ, chắc nàng đã gặp qua người trông giống đối phương ở đâu đó cho nên mới có cảm giác quen thuộc như vậy.

Mục Trì Thanh xem nhẹ cảm giác khác thường trong lòng, đi ra khỏi cung cùng với Thời An.

Trước khi lên xe ngựa hắn dặn dò xa phu: “Đi ngoài thành.”

Lúc này mà ra khỏi thành thì buổi tối chắc chắn sẽ không thể quay trở về kịp, Thời An có thể đoán được hắn muốn làm cái gì nên mím môi lại, cố ý không hỏi.

Quả nhiên, chỉ trong chốc lát sau Mục Trì Thanh tự mở miệng trước, giọng nói của hắn hơi trầm thấp, không đầu không đuôi nói: “Ngày mai ta không muốn ở trong phủ Quốc công.”

Thời An gật đầu: “Ừ, chúng ta đi ngoài thành, cách nơi đó thật xa.”

***

Ra khỏi kinh thành, khi hai người đến nơi đã là giờ ngọ.

Xe ngựa ổn định vững chắc ngừng ở trước cửa chính biệt trang, Thời An còn chưa xuống đã nhịn không được tò mò vén màn xe lên, đột nhiên phát ra một tiếng than nhẹ, biệt trang trước mắt to lớn rộng, nhìn gần trông rất tráng lệ.

Thời An bước xuống từ trên xe ngựa, động tác có hơi quy củ một chút, trên biển hiệu có ba chữ cái to rồng bay phượng múa: Vân Thủy Giản, nàng ngửa đầu nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy hơi quen mắt, nó cũng giống như những chữ vừa rồi nàng nhìn thấy trong cung đều là phong cách qua loa phóng đãng.

Thời An trầm mặc một lúc, quay đầu nhìn về phía vai ác: “Biệt trang này không phải tài sản riêng của ngươi có đúng không?”

Mục Trì Thanh do dự gật đầu, thấy biểu cảm kỳ quái của Thời An nên bổ sung nói: “Là tòa nhà trước kia mẫu thân của ta đã từng ở.”

Tòa nhà, đây là tòa nhà sao? Rõ ràng là một cái biệt trang nha!

Thời An mặt không cảm xúc lẩm bẩm một câu ở trong lòng, lần đầu tiên có cảm giác thật về tài sản của vai ác. Nàng không nên xem đối phương ở giai đoạn là một người đáng thương chỉ cô độc một mình, rõ ràng trước mắt là một nhân vật lớn có tương lai ánh vàng rực rỡ đấy.

Mục Trì Thanh nhìn sắc mặt khẽ thay đổi của Thời An, mím môi lại hỏi: “Nàng không thích nơi này sao?”

Thời An nhanh chóng đáp lại: “Thích! Đương nhiên là thích rồi!”

Nàng đang bị tài sản của vai ác làm cho kinh ngạc, huhu, đến khi nào thì nàng mới có thể có một sơn trang biệt viện đây, thật sự rất hâm mộ đấy~

Thời An cảm thán vài giây rồi vứt suy nghĩ này ra sau đầu, không hề nghĩ đến sơn trang gì nữa. Ở một ngày cuối cùng trong trò chơi thì ở bên cạnh vai ác mới là quan trọng nhất, nàng kéo người bên cạnh chớp mắt nói: “Còn đứng đó làm cái gì, chẳng lẽ không muốn để ta đi vào sao?”

Mục Trì Thanh vô thức cong khóe môi lên, đi vào biệt trang cùng với Thời An.

Đây là một biệt trang có suối nước nóng, lúc trước khi xây dựng thì vô cùng xa hoa, mỗi một ngọn cỏ một cái cây đều lịch sự tao nhã. Từ năm trước sau khi Mục Trì Thanh lấy nó về thì sai người xử lý tỉ mỉ, đến hôm nay đã khôi phục bảy tám phần hình dáng ban đầu.

Chỉ là còn có một nguyên nhân khác, biệt trang suối nước nóng này đều là nơi kết thúc mỗi một đời luân hồi của hắn. Cho dù chết như thế nào thì cuối cùng cũng đều sẽ chết ở đây.

Mục Trì Thanh nhướng mày lên nhìn về phía Thời An, tiên nữ hắn mơ ước, thầm mưu toan giữ đối phương ở lại nhân gian. Nếu bị phát hiện thì hắn sẽ bị trời phạt hay là có thể trộm được một đời viên mãn đây?