Chương 47: Biến mất

Trên giường, Mục Trì Thanh tỉnh lại từ trong giấc ngủ chập chờn. Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, chỉ có ngọn nến thỉnh thoảng bắn ra một chút tia lửa, hắn đứng dậy đi ra ngoài, trong đại sảnh trống không giống như chưa từng có ai ở đó.

Mục Trì Thanh rũ mắt đứng một lát, sau đó vẻ mặt vô cảm đi vào trong phòng. Lúc này đột nhiên phía sau truyền đến tiếng động, bước chân của hắn ngừng lại, giống như đột nhiên tỉnh táo vội vàng xoay người lại, nhìn thấy Thời An bước vào từ bên ngoài đại sảnh.

Thời An thấy Mục Trì Thanh đứng ở trong đại sảnh, kinh ngạc nói: “Ngươi tỉnh rồi hả?”

Nàng vừa đi đến cái bàn bên cạnh vừa nói: “Tỉnh dậy rất đúng lúc, mau tới ăn mì đi.”

Lúc này Mục Trì Thanh mới nhìn thấy cái khay Thời An đang bưng, trên đó có đặt một chén mì còn đang có hơi nóng bay lên. Hắn vội vàng đi qua cầm lấy, sau đó thì dừng lại, “Mì trường thọ……”

Thời An ừ một tiếng, nhìn về phía vai ác, không khỏi nhíu mày lại: “Tại sao ngươi không mặc áo ngoài, không lạnh sao?”

Mục Trì Thanh không nghe rõ Thời An đang nói cái gì, hắn ngơ ngác nhìn chén mì trường thọ kia. Trong lúc nhất thời không biết bản thân rốt cuộc có phải còn đang nằm mơ hay không? Một lúc sau mới nhỏ giọng hỏi: “Nàng tự tay nấu sao?”

“Đúng vậy.” Thời An gật đầu, dựng thẳng ngón trỏ tay phải lên vẫy vẫy, dẩu miệng nói: “Rất vất vả mới có thể làm được đó, ngươi nhìn xem còn bị phỏng nữa nè.”

Mục Trì Thanh nhìn về phía đầu ngón tay của nàng, vệt đỏ khắc ở trên da thịt trắng nõn của nàng rõ ràng một cách kỳ lạ. Trong nháy mắt dục niệm trong lòng hắn mở rộng vô hạn, từ trong l*иg ngực đầy ắp tràn ra, rốt cuộc không che giấu được.

Tiếng chuông không biết từ nơi nào truyền đến, sâu thẳm trong đêm, báo hiệu ngày 23 tháng 9 đã tới.

Thời An a một tiếng: “Đúng rồi, quà sinh nhật!”

Nàng suýt chút nữa đã quên mất, khi đang chuẩn bị lấy ra thì đột nhiên nghe Mục Trì Thanh nói: “Ta không muốn quà sinh nhật.”

Nàng nghe vậy thì dừng động tác trong tay lại, vẻ mặt nghi hoặc ngẩng đầu lên, mang theo vẻ khó hiểu nhìn về phía đối phương.

Ngón tay của Mục Trì Thanh không tự giác siết chặt lại, nửa đêm cuối mùa thu hắn chỉ mặc một chiếc áo mỏng nhưng lại vẫn cảm thấy hơi nóng sôi trào trong l*иg ngực giống như muốn đốt cháy cả người hắn vậy, mà dưới biển lửa là vực sâu không chiếm được thỏa mãn.

Hắn nhìn về phía Thời An, giấu đi vẻ không thỏa mãn trong mắt, ngay cả hô hấp cũng như sắp biến mất, “Ta không muốn quà sinh nhật, sau này cũng không muốn. Cho nên nàng có thể ở lại… ở lại Đại Thịnh được không?”

Thời An ngây ngẩn cả người, nàng đã làm tốt công tác chuẩn bị đây là lần cuối cùng bước vào trò chơi nhưng không ngờ tâm nguyện cuối cùng của Mục Trì Thanh lại là muốn nàng ở lại.

Chuyện này không phải là muốn hay không muốn quà sinh nhật thì có thể giải quyết được, bọn họ căn bản không ở cùng một thế giới cho nên làm sao nàng có thể ở lại trong trò chơi được chứ.

Thời An rũ mắt xuống, không nhìn vẻ cẩn thận và lo lắng trong đôi mắt của hắn, cũng không muốn nhìn thấy vẻ bối rối sợ hãi trên gương mặt của Mục Trì Thanh.

Sau một lúc im lặng rất lâu, nàng yếu ớt hơi hé miệng, “Ta không thể……”

Oanh ——!

Trong phút chốc, dị tượng bắt đầu xảy ra, đất rung núi chuyển giống như muốn xé mở thế giới này ra.

Lời nói còn chưa nói hết biến mất ở trong một vùng ánh sáng trắng, trước khi hôn mê Thời An cuối cùng nhìn thấy Mục Trì Thanh duỗi tay về phía nàng, trên mặt hắn hiện lên vẻ nôn nóng hoảng loạn giống như muốn bắt lấy nàng.

***

Hưng Thịnh năm ba, đầu thu, đạo quan bên ngoài ngoại ô.

Sau giờ ngọ, khách viện thanh nhã an bình, có một người đang nằm yên trên giường trong căn phòng yên tĩnh, ánh nắng chiếu nghiêng vào từ bên cửa sổ mang theo vài phần lười biếng thoải mái, dừng trên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ.

Giống như là bị cơn buồn ngủ quấy rầy, lông mi mảnh dài của thiếu nữ hơi run rẩy, một lát sau, trong đôi mắt hạnh xinh đẹp hơi nước mờ mịt chậm rãi mở ra mang theo một chút mê mang vô thố.

Thời An tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, chậm rãi chớp mắt vài cái, nàng hơi buồn ngủ, từ từ động đậy ngón tay một chút. Trong giây lát cảm nhận được thân thể truyền đến cảm giác tê dại cứng đờ, kí©h thí©ɧ đến cả người cũng tỉnh táo không ít. Chuyện xảy ra một giây trước còn rõ ràng trước mắt, hình ảnh đất rung núi chuyển giống như đang ở trước mắt, toàn bộ thế giới giống như đều sụp đổ vậy.

Thời An hít một hơi thật sâu, nhắm mắt yên lặng chờ một lúc lâu, chờ trên người có một chút sức lực thì nàng mới đưa mắt đánh giá xung quanh, phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng. Cách bài trí trong phòng chói lọi chứng tỏ nơi này không phải là ở hiện đại.

Đây là ở đâu? Thời An khó hiểu vén đệm chăn lên, cúi đầu nhìn lại bản thân, thấy trên người nàng mặc áo ngủ sạch sẽ ngăn nắp. Tuy nhiên chỉ liếc mắt nhìn bộ quần áo này một cái thì có thể biết rằng nó không phải xuất xứ từ cửa hàng của trò chơi.

Nàng ngồi bên cạnh mép giường, cúi đầu suy nghĩ một lúc, hoàn toàn không có ấn tượng đối với tất cả mọi thứ trước mắt, suy nghĩ nhiều làm cho đầu nàng hơi đau đớn một chút.

Thời An từ bỏ suy đoán miên man, thở phào nhẹ nhõm một hơi, thử gọi vài tiếng ở trong đầu: “Hệ thống, hệ thống? Cậu còn ở đó không?”