Chương 8: Mua điểm tâm

Ông chủ mới đầu còn cho rằng hắn giả vờ, còn hừ lạnh một tiếng, sau đó thấy hắn cũng không quay đầu lại, chạy nhanh đến ai yo hai tiếng, gọi người trở lại, giá này cũng không phải không kiếm được lời, chỉ là không kiếm được nhiều mà thôi, đôi mắt ông chủ chuyển động, tham lam liếc mắt đánh giá Mục Trì Thanh nhiều hơn một chút, trong lòng tính toán đợi lát nữa phái người đi theo, tìm chỗ không người cướp đoạt, đến lúc đó vật lẫn bạc đều là của gã, có thể nói không vốn vạn lợi.

Thời An trơ mắt nhìn hắn đem ngọc bội bán đi, chết đứng, trong lòng nghẹn lại, buồn không hé răng đi theo phía sau hắn, thỉnh thoảng đá một hai viên đá nhỏ ven đường, biểu đạt sự bất mãn của mình.

Hầm hừ nói với hệ thống: “Tôi lại muốn nhìn xem hắn đổi lấy ngân phiếu chuẩn bị làm cái gì!”

Hệ thống: “Nếu như đi hoa lâu sòng bạc thì sao?”

Thời An: “Tôi đánh gãy chân hắn!”

Một lúc lâu sau, mắt thấy đường phố hai bên càng đi càng phồn hoa, nàng mơ hồ bất an nói: “Vai ác sẽ không thật sự muốn đi quán rượu đấy chứ? Hắn mới bao lớn chứ?”

Hệ thống: “…”

Cũng may Mục Trì Thanh kịp thời dừng bước chân lại mới ngăn chặn suy đoán không đáng tin cậy của nàng, nhưng mà bán ngọc bội chỉ vì thỏa mãn du͙© vọиɠ ăn uống cũng không khá hơn được chút nào.

Cũng không biết điểm tâm của tửu lầu này có phải làm bằng vàng hay không, ba mươi lượng mới mua được một hộp, vừa rồi nàng thấy một hộp chỉ có tám cái bánh, mỗi cái còn không lớn bằng bàn tay của nàng.

Trong lòng nàng u oán, cúi đầu không nhìn đường, trực tiếp va vào một cái hộp trước mặt, nhìn phía trước nhiều hơn một đồ vật, bất giác sững sờ tại chỗ: “Cho ta à?”

Mục Trì Thanh gật đầu, mấp môi dưới nói: “Trả lại kẹo cho ngươi.”

Nói xong thì nhét cái hộp vào trong lòng nàng rồi rời đi.

Thời An luống cuống tay chân tiếp lấy, đuổi theo, nàng còn đang khϊếp sợ, nhất thời không theo kịp được suy nghĩ của vai ác, đành phải cọc cằn nói: “Kẹo không ăn hết, ta còn rất nhiều.”

Mục Trì Thanh không để ý tới, cắm đầu đi về phía trước, cũng không ngăn cản đối phương ríu rít giải thích bên tai mình, trên đầu lưỡi còn vương vấn hương vị chua ngọt.

Hắn không nhớ điểm tâm có ngọt như viên kẹo kia hay không, nhưng đây đúng thật là tửu lầu bán điểm tâm ngon nhất ở nước Văn Uyên, ngon hơn thì cũng chỉ có thể vào cung để cho ngự trù làm, bây giờ hắn còn chưa có năng lực kia, phải chờ một chút nữa mới được.

Lúc đi vào đường chính của viện, Mục Trì Thanh đột nhiên dừng lại, đôi mắt âm trầm thoáng nhìn qua khúc cua nơi cuối phố một cái.

Thời An cũng nhìn theo ánh mắt hắn, nhưng mà cũng không nhìn thấy cái gì: “Làm sao vậy?”

Mục Trì Thanh thu hồi tầm mắt: “Không có gì, chẳng qua là hai con chuột không thể bước ra ánh sáng.”

Thời An giật mình, nhanh chóng đảo mắt xung quanh: “Ở đâu?”

“Chạy rồi.”

“Ồ.”

Trở lại vườn, lúc này Thời An ở lại mãi đến gần tối, ăn hết một hộp điểm tâm mới đi, vai ác nói thế nào cũng không chịu ăn một miếng, cho nên cuối cùng vào hết bụng nàng, không hổ là đổi ba mươi lượng bạc để lấy, thật sự là đáng giá.

Nàng ăn một cái, đột nhiên nhớ tới lúc này bản thân chưa đưa quà sinh nhật, nhanh chóng mở cửa hàng trong hệ thống, đem đồ vật có thể đổi cho hết vào một cái hộp gấm.

Mục Trì Thanh nhìn cái hộp không khác gì lần trước, chỉ lớn hơn một vòng, vẻ mặt như thường nhận lấy, sau đó đặt ở trên đùi không động đến.

Thời An trừng mắt nhìn, hỏi hắn: “Không mở ra nhìn một chút sao?”

Vai ác bất động nói: “Chờ ngươi đi rồi nhìn.”

Thật ra trong hộp gấm cũng không có gì đặc biệt, chỉ là mấy quyển triết lý tiên nhân, lời lẽ thánh hiền, để người khác hướng thiện.

Ngón tay Mục Trì Thanh đặt trên bìa sách mới cứng, phát ra tiếng cười giễu cợt, bảo thủ không thú vị, nếu như mấy quyển sách có thể thay đổi một người, thiên hạ này chẳng phải sẽ không còn quan lại tham ô nữa hay sao.

Đốt chậu lửa trong phòng, Mục Trì Thanh nhặt sách lên chuẩn bị ném vào thiêu hủy, khi ngón tay nhấc lên, bên dưới quyển sách phát ra tiếng loạt xoạt, tuyệt đối không phải âm thanh giấy ma sát với nhau, hắn cau mày lấy thứ phía dưới quyển sách ra, phía dưới bất ngờ lại là một túi kẹo phình to, chất đầy toàn bộ phần đáy hộp gấm.

Giờ khắc này, giống như khắp gian nhà đều tràn đầy hương vị chua ngọt, từ bốn phương kéo đến, bao bọc hắn.

Mục Trì Thanh ngồi bên chậu lửa, quai hàm nhô lên một khối, mặt không đổi sắc sưởi ấm, chậu than thỉnh thoảng bắn ra một hai đốm lửa, trên bàn bên cạnh, mấy quyển sách yên tĩnh chồng lên nhau.

Trước khi Thời An rời khỏi app còn không khỏi than phiền với hệ thống, làm thế nào mà toàn bộ cửa hàng của hệ thống lại chỉ có sách, một thứ đáng giá cũng không có.

Hệ thống: “Trong sách có bảo vật, hơn nữa ngoại trừ sách, còn có kẹo, cô cũng lấy một túi rồi.”

Thời An: “… Dỗ con nít mà, số lượng nhiều mới đủ rung động!”

Hệ thống: “Lần sau cô đến thì hắn đã mười bốn rồi.”

Thời An: “Vậy cũng vẫn là một bạn nhỏ ~”

Nàng vừa nói vừa đem ngọc bội bỏ vào trong cửa hàng hệ thống, đây là thứ trước khi đi nàng cố ý thu hồi lại, cửa hàng kia quá đen tối, lại còn thuê hai người có mưu đồ ám hại vai ác, nếu không phải hỏi hệ thống nhiều thêm một câu, nàng thật sự cho rằng là con chuột.

Cất ngọc bội đi, Thời An dứt khoát thoát ra ngoài.