Chương 9: Tự vệ chính đáng

Đặt cơm, đi dạo phố, làm thẩm mỹ, cuộc sống của sinh viên nghỉ hè quá mức tiêu sái tự do, Thời An vui vẻ chơi hai ngày, đúng giờ tiến vào khoang trò chơi.

Cô nhớ kỹ năm nay vai ác mười bốn tuổi, nước Thịnh đại bại, vì cầu hòa, lão Hoàng thượng lại đem Thái tử tới nước Văn Uyên làm con tin, lẽ ra nước lạ tha hương, nên nâng đỡ lẫn nhau, đáng tiếc trong cốt truyện, Thái tử và vai ác cũng không có quan hệ tốt.

Thời An theo thường lệ đáp xuống sân trong viện của Mục Trì Thanh, thấy hoa mắt, chỉ trong chốc lát lại thấy tiểu viện quen thuộc, vẫn tràn ngập hơi thở hoang vắng như cũ, lá rụng trong viện dường như còn nhiều gấp đôi lần trước.

Nàng không thấy vai ác đâu, nghe được bên ngoài viện có động tĩnh, còn tưởng rằng là vai ác, đến gần mới nghe thấy là hai nha hoàn đang thì thầm to nhỏ, nhưng mà giọng nói hoàn toàn không hạ thấp, dường như cũng không để ý có thể bị người khác đi qua nghe được hay không.

Thời An tò mò nghe mấy câu, sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Hôm qua tiểu thúy đi bộ nhầm vào chỗ đó, nói đầu giường còn bày sách đó.”

“Ngay cả tiền thưởng cũng không cấp cho, còn tiêu tiền mua mấy như vô dụng này, thật là kỳ quái.”

“Cũng không hẳn, nghe nói vị công tử phía đông kia vừa mới tới, là bị Thái tử ở nước Thịnh đó, tiền thưởng vậy mà còn được nhiều hơn.”

“Thật sao? Vậy chúng ta đi bên kia nhiều một chút, nói không chừng có thể gặp gỡ được quý nhân.”

“Đúng vậy, miễn dính phải đen đủi.”

Thời An cắn môi, trong lòng bốc hỏa, nàng không chịu được việc vai ác bị nói như thế, hai nha hoàn này miệng cũng thật rộng, chưa từng nghe qua đừng khinh thường thiếu niên nghèo sao, vai ác chắc chắn sẽ trở thành lão đại.

Nàng đang thầm oán giận, cửa nhà chính đột nhiên bị đẩy ra, Mục Trì Thanh một tay chống cửa, hỏi: “Ngươi đứng ở đó làm cái gì?”

Thời An sửng sốt, nói: “Hóa ra ngươi ở trong phòng sao!”

Mục Trì Thanh giống như nghe được một câu nói vô nghĩa, trên mặt mang mấy phần không kiên nhẫn, giống như một giây kế tiếp sẽ tự mình kéo người vào trong phòng, nhưng mà hắn nhịn lại, nhìn nàng một cái, xoay người vào nhà, giữ lại nửa cánh cửa còn mở ra.

Thời An vui mừng đi vào, đang muốn nói với Mục Trì Thanh chuyện vừa rồi, để cho hắn cách xa mấy người này ra một chút, ai biết có thật là đi lầm đường không, vẫn cần phải dụng tâm kín đáo.

Nhưng mà nàng còn không kịp nói liền phát hiện sắc mặt vai ác hình như có chút không bình thường, mới vừa rồi đứng xa không phát hiện ra, bây giờ đứng gần, chỉ cảm thấy đối phương trắng quá mức, không có một chút huyết sắc nào.

Thời An lập tức quên chuyện vừa rồi, vội vàng hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?”

Mục Trì Thanh không để ý tới nàng, bực bội ho khan, từ từ đi trở lại trong phòng nằm lên giường.

Vừa rồi nếu hắn không đi ra mở cửa, cũng không biết đối phương còn muốn đứng ở trong sân bao lâu, nghĩ đến biểu tình vừa nãy ở trên mặt nàng, ánh mắt Mục Trì Thanh híp lại, lệ khí tỏa ra, hắn vẫn nên tra xem hôm nay người nào ở góc tường khua môi múa mép.

Thời An đi theo sát vào, thấy hắn bệnh nằm thoi thóp trên giường, mặt mày bình thường ngẩng lên cũng rũ xuống, thật sự đáng thương, duỗi tay muốn sờ lên trán hắn kiểm tra, muốn thử nhiệt độ cơ thể.

Mục Trì Thanh còn đang suy nghĩ đến chuyện vừa rồi, đột nhiên có bàn tay đưa tới, theo bản năng nghiêng đầu tránh.

Thời An chớp chớp mắt, biểu tình vô tội, tay còn giơ ở giữa không trung, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, giằng co không chịu động đậy, cuối cùng Mục Trì Thanh nhịn, vô cùng không tình nguyện quay đầu trở lại.

Thời An một tay sờ trán mình, một tay đặt lên trán vai ác, tỉ mỉ so sánh nhiệt độ, lẩm bẩm nói: “Cũng không phải quá nóng, không lên cơn sốt mà.”

“Sao lại đột nhiên nhiễm phong hàn? Cảm lạnh sao?” Rõ ràng hai năm trước ăn mặc đơn bạc như thế cũng không thấy hắn hắt xì, lần trước dùng ngọc bội đổi ngân phiếu, quần áo hắn mặc đã dày hơn, ngược lại còn phát bệnh.

Mục Trì Thanh mím môi không chịu nói.

Thời An nhìn bộ dạng của hắn, đột nhiên nhanh trí thốt lên: “Có phải do Cao Hữu Hằng hay không?”

Mười lăm phút trước nàng mới nhìn đoạn cốt truyện về quan hệ không tốt của Thái tử với vai ác, trong đó hình như có đề cập đến một chuyện, chính là vai ác từng bị Thái tử đẩy mạnh xuống hồ, Cao Hữu Hằng chính là tên Thái tử đó.

Mục Trì Thanh đột nhiên ngẩng đầu: “Tại sao ngươi lại biết?”

Thời An chột dạ chớp mắt một cái, sau đó đúng tình hợp lý nói: “Ta là thần tiên, đương nhiên cái gì cũng biết.”

Mục Trì Thanh hiển nhiên không thể nào tin, nếu như cái gì cũng biết, làm sao ngay từ đầu còn hỏi hắn, hắn không muốn nói, bởi vì cái này không phải chuyện vẻ vang gì, sớm biết đối phương có thể đoán được, mấy ngày trước hắn cũng không cố ý rơi xuống nước, cùng lắm về sau chỉ bị Cao Hữu Hằng ghét thêm mấy phần.

Mục Trì Thanh rũ mắt ảo não, vốn tưởng rằng trước hôm nay là có thể khôi phục, thế nhưng đến bây giờ còn chưa tốt hơn.

Thời An nhìn bộ dạng ủ rũ của vai ác, trong lòng đau xót, không hiểu sao lại nổi lên hào hứng muốn bênh vực người khác, lời lẽ chính đáng: “Chúng ta đi bắt nạt ngược lại hắn!”

Mục Trì Thanh kinh ngạc nhìn nàng một cái, tầm mắt ngó qua ngó lại bên cạnh, lại nhìn nàng tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

Thời An nhìn sang theo tầm mắt hắn, đột nhiên nhìn thấy mấy quyển sách lúc trước mình tặng, nghĩ đến lời mình vừa nói, thầm nghĩ sẽ không dạy hư vai ác đấy chứ, cái này làm sao được!

Nàng nắm tay lớn tiếng nói: “Tự vệ, tự vệ có hiểu không, phản kháng đúng lúc cần thiết, phải học được cách bảo vệ chính mình!”

Trong lòng nàng thầm nói với hệ thống: “Lời tôi nói không có trong sách, mấy quyển đó còn đều là Đạo đức kinh linh tinh, cậu xem, thiếu chút nữa đã xảy ra sự cố rồi.

Hệ thống: “…”