Chương 1: Pháo hôi công trong truyện hào môn

Trong tiệc rượu quần áo tóc tai sang trọng, ăn uống linh đình.

Lúc Giác Chu đi qua đám người, một người nam trẻ tuổi không cẩn thận ngã một chút, đem rượu trong ly đổ lên áo khoác âu phục của cậu.

Nhất thời âu phục thủ công đắt đỏ dính đầy vết bẩn, tỏa ra nồng đậm mùi rượu

“Chậc” Giác Chu đem áo khoác cởi xuống, liếc nhìn đối phương một cái, nhận ra hắn là nam phụ phim truyền hình mới nhất đang chiếu.

Bộ phim này mẹ cậu cũng xem, cho nên đối với người nam trẻ tuổi này có vài phần quen mắt.

“Xin lỗi, xin lỗi,” Người nam trẻ tuổi mặt mũi tuấn tú tay chân luống cuống xin lỗi, “Chúng ta thêm phương thức liên lạc, tôi đem tiền bồi thường chuyển cho cậu.”

Người đại diện hắn đứng cách đó không xa, giả bộ không để ý mà nhìn chằm chằm bên này.

Động tĩnh của hai người hấp dẫn lực chú ý không ít người, một số tụ tập cùng một chỗ bắt đầu nghị luận.

“Vị kia chính là Cố gia tiểu thiếu gia?” Có người mới vào giới quyền quý dán mắt nhìn Giác Chu.

Tiểu thiếu gia trẻ tuổi rủ mắt, vẻ mặt không kiên nhẫn mà ôm chính mình áo khoác âu phục. Cậu bên trong chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, vạt áo bó bên trong thắt lưng, lưu loát phác họa ra vòng eo, cổ tay áo xắn lên lộ ra cổ tay trắng nõn bóng mượt.

“Quả nhiên là...” Trăm nghe không bằng một thấy, chính mắt thấy mới biết được cái gì gọi là nhân gian tuyệt sắc hà tư nguyệt vận*.

(*: ý chỉ phong thái xinh đẹp, tao nhã )

Cùng người mới giới giải trí bên cạnh đứng một chỗ, đem người mới xinh đẹp có danh khí không nhỏ trước mắt kia áp thành người thường.

Ở trong giới quyền quý, danh tiếng của Cố gia tiểu thiếu gia so với vị người mới kia còn lớn hơn.

Chủ nhân tiệc rượu hôm nay là nhà giàu mới nổi, nhưng không ít quyền quý có mặt, một nửa đều là bởi vì nghe nói tiểu thiếu gia muốn đến, cho nên mới tới tham gia.

Bằng hữu của anh ta dùng khuỷu tay huých hắn một chút: “Anh đừng có mù mắt có ý gì với cậu ta.”

Người kia cười một tiếng: “Tôi vẫn có thể tự mình hiểu lấy cái này.”

Hắn ta cũng xứng thích tiểu thiếu gia?

Cố gia quyền thế ngập trời, bản thân Cố tiên sinh đảm nhiệm chức vụ ngay tại chính phủ Liên Bang, chị gái của Cố phu nhân lại còn là thương nhân buôn bán súng ống đạn dược, còn có anh trai nuôi của tiểu thiếu gia, Giang Hạc Niên tiên sinh.

Tiểu thiếu gia sinh ra trong gia đình có bối cảnh như vậy, không thể nghi ngờ là ngậm lấy thìa vàng mà lớn lên.

Đương nhiên, tính cách của tiểu thiếu gia cũng rất được ưa thích, nếu không phải người nhà cậu không cho yêu sớm, sợ rằng người theo đuổi cậu bên ngoài có thể xếp dài đến hành tinh bên cạnh.

Tiểu thiếu gia từ trước đến nay ghét nhất là người khác tới gần chính mình, đặc biệt là phản cảm tiếp xúc cơ thể.

Nghe nói ảnh đế đang nổi tiếng hiện tại trước kia cũng đã từng thích tiểu thiếu gia, còn không phải là thất bại như thường sao?

“Nửa năm trước có một nam idol định bò lên giường của tiểu thiếu gia, không quá mấy ngày, chân của vị idol kia đã bị đánh gãy, đến bây giờ cũng chưa tra ra là ai ra tay.” Bằng hữu không rét mà run, lắc lắc đầu.

Hắn lại cười một tiếng, ánh mắt nhìn người mới giới giải trí tràn ngập khinh thường: “Hiện giờ mặt hàng gì cũng dám đến quyến rũ tiểu thiếu gia.”

Kỹ xảo câu dẫn còn rất vụng về.

Sợ tiểu thiếu gia bất mãn, những người này nghị luận đều đứng rất xa, thanh âm cũng tận lực đè thấp.

Người mới cũng không biết bề ngoài cùng tính cách của mình đã bị mọi người chê bai khắp nơi, còn đang xin lỗi, thậm chí muốn vươn tay chạm vào tay áo của Giác Chu, “Cố tiên sinh, áo giao cho tôi xử lý đi.”

Giác Chu vội vàng tránh đi.

Mỗi tháng đều có hai, ba người đem các loại chất lỏng hất đến trên quần áo Giác Chu, Giác Chu sớm đã thành thói quen, nghiêm mặt lạnh nhạt quăng một câu “Không cần”.

Người mới mặt đầy lo sợ bất an mà đứng tại chỗ. Giác Chu dùng dư quang chú ý tới người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt khiển trách, tựa hồ cho rằng hình vi của cậu quá mức lạnh lùng.