Chương 10: Pháo hôi công trong truyện hào môn

Chu Trầm Dụ nghiêng nghiêng đầu, giống như không cẩn thận để lộ ra dấu răng nơi hõm cổ.

Tạ Ôn Trần xiết chặt tay.

Ở trong mắt Giác Chu, hai người lại là thâm tình đối diện.

Trong nguyên tác tác giả nhất định bỏ ra rất nhiều mực bút để miêu tả khoảnh khắc vai chính công thụ cùng nhau đối diện này, hết sức tình cảm đồng thời còn đạp cho Giác Chu pháo hôi độc ác này một cái.

Hiển nhiên phương pháp lợi dụng Chu Trầm Dụ làm cho Tạ Ôn Trần ăn dấm dùng rất tốt, hệ thống vang lên nhắc nhở:【Giá trị ức hϊếp +20.】

“Tôi đi trước.” Chu Trầm Dụ nhéo nhéo xương cổ tay Giác Chu.

Giác Chu tuy rằng hi vọng hắn ở lại tiếp tục giúp mình tăng giá trị ức hϊếp của Tạ Ôn Trần, nhưng lại càng chán ghét Chu Trầm Dụ bản thân người này, khoát tay áo một cái tỏ vẻ đã biết.

Tạ Ôn Trần cũng nói phải đi về trước chăm sóc mẹ của mình.

Giác Chu dứt khoát ở lại tại chỗ đợi một lúc, tạo cho đôi tình nhân nhỏ thời gian ở chung.

Giác Chu không biết là, Tạ Ôn Trần cùng Chu Trầm Dụ sau khi ra nhà vệ sinh, ngay cả một câu cũng không thèm nói, trực tiếp lướt qua.

Tạ Ôn Trần quay lại phòng bệnh nhiều người chỗ mẹ, ngồi ở bên giường, dùng dao gọt hoa quả cẩn thận gọt sạch một quả táo.

Nằm trên giường bệnh là một người phụ nữ trung niên, sắc mặt khô vàng, trên mặt đeo mặt nạ oxi. Tạ Ôn Trần lẳng lặng nhìn chăm chú vào bà, như là đang nhìn một người xa lạ không có quan hệ gì.

Màu mắt y cùng màu tóc đều rất đậm, thời điểm mặt không cảm xúc, lộ ra lạnh lùng khó có thể dùng lời diễn tả được, mãi đến khi nghe thấy tiếng mở cửa, cỗ tinh thần sa sút bao phủ trên người y kia mới tản ra.

Giác Chu bước vào phòng bệnh, đầu tiên là cười đối với mẹ Tạ nói “Cháu chào bác”.

Mẹ Tạ đương nhiên không có trả lời.

Đây là phòng bệnh bốn người, những người khác đầu không khỏi bị cậu thu hút sự chú ý, nhìn hướng về bên này.

Giác Chu tìm cái ghế tựa ngồi xuống, sờ lên quả táo Tạ Ôn Trần vừa mới gọt, cắn một miếng.

“Viện phí của mẹ cậu, tôi sẽ phụ trách.” Cậu nói.

Bên trong nội dung nguyên tác đại khái có miêu tả Tạ Ôn Trần rất quan tâm người thân, vì tiền viện phí, những ngày kế tiếp y đành bất đắc dĩ làʍ t̠ìиɦ nhân đi theo sau lưng Giác Chu.

Tạ Ôn Trần vẻ mặt không thấy mừng rỡ, rũ mắt suy nghĩ nhìn chăm chú giày của mình.

“Người mới nãy trong nhà vệ sinh, là tình nhân mới của Giác Chu tiên sinh sao?” Y giọng điệu chậm rãi hỏi.

Giác Chu ban đầu cho là Tạ Ôn Trần là sợ người khác cướp mất phần phí bao dưỡng của mình,sau đó mới nghĩ đến, Tạ Ôn Trần đang ghen, đố kỵ mình cùng Chu Trầm Dụ tiếp xúc thân mật.

Cậu cũng rất bất đắc dĩ, vai chính công thụ rõ ràng yêu nhau còn không chịu tỏ rõ tâm ý, mỗi ngày đều phát ra ghen tuông lên người công cụ pháo hôi là cậu này.

“Đương nhiên không phải.” Giác Chu lắc lắc đầu.

Hệ thống thông báo nhiệm vụ lâm thời mới:【Xin ở trước mặt mẹ bệnh nặng của Tạ Ôn Trần bắt nạt Tạ Ôn Trần, thưởng nhiệm vụ: +10 giá trị ức hϊếp.】

【Có phải thiếu chút đạo đức rồi không.】Giác Chu cắn một miếng táo.

Hệ thống cũng cảm thấy vậy, thế nhưng nhiệm vụ không phải do nó quyết định, mà là nội dung cốt truyện là như vậy:【Thất bại phải -30 giá trị ức hϊếp.】

“Chậc.” Giác Chu không vui nhíu mày.

Cậu đưa ngón tay bị nước táo làm ướt đến trước mặt Tạ Ôn Trần, ngữ khí không vui: “Bẩn.”

Ý tứ ám chỉ Tạ Ôn Trần lấy giấy giúp mình lau tay.

Giác chu học vẽ tranh, tay rất đẹp, khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn.

Tạ Ôn Trần dừng một chút, hơi cúi đầu, từ xương ngón tay nhô ra bắt đầu liếʍ láp tay Giác Chu.