Chương 9: Pháo hôi công trong truyện hào môn

Chu Trầm Dụ cong ngón trỏ lên, cọ xát cằm Giác Chu, không rõ ý tứ mà nói: “Tiểu thiếu gia, từ ngày cậu bắt đầu bao dưỡng cậu ta, đã có rất nhiều người biết được toàn bộ tư liệu của cậu ta.”

Giác Chu nâng cằm lên, lông mi ướt sũng, trong đôi mắt nhạt màu mang theo vài phần mờ mịt.

Thần kinh bị hưng phấn thời gian dài, khiến cho ngay cả ngón tay cậu đều yếu ớt không làm gì được, càng nghe không hiểu ý trong lời nói của Chu Trầm Dụ——

Vô số người đều đang chú ý cậu, hơn nữa bởi vì lần đầu cậu nảy sinh tình cảm với người khác mà đố kỵ.

Đến khi tiếng bước chân bên ngoài biến mất, Chu Trầm Dụ mới buông Giác Chu ra, chậm rãi giúp cậu chỉnh lại cổ áo lộn xộn.

Chỉ là làn da tiểu thiếu gia quá nhạt, màu hồng ở mắt còn chưa rút đi, ở hõm cổ Chu Trầm Dụ còn có dấu răng dễ thấy. Bộ dạng ám muội không rõ như này, người đã trải qua chút chuyện, đều sẽ bởi vì hai người họ trải qua cái gì ở nhà vệ sinh, mà suy nghĩ không ngừng.

Trong nháy mắt thả ra, Giác Chu cắn cắn đầu lưỡi, mới khắc chế dừng lại du͙© vọиɠ tiếp tục tiếp xúc, giày thể thao rơi trên sàn gạch sứ.

Phải có Chu Trầm Dụ đỡ, mới có thể đứng lên, đi đến trước bồn rửa tay.

Ngày hôm nay một chạm này của Chu Trầm Dụ như là mở ra phong ấn nào đó của cậu —— nếu không phải lực khắc chế vẫn còn, cậu hận không thể tiếp tục ôm Chu Trầm Dụ cọ.

Giác Chu:【Hệ thống hệ thống! Có phải tôi có chút không đúng.】

Hệ thống vội vàng tìm tư liệu đọc, trở về nói cho cậu biết:【Chứng đói khát da thịt là thiết lập ở trong nguyên tác của cậu, mà bản thân cậu không có bệnh này. Cho nên trước khi cốt truyện nguyên tác triển khai, lực ảnh hưởng của cốt truyện tương đối yếu, chứng đói khát da thịt của cậu không quá rõ ràng. Sau khi gặp được vai chính thụ, chứng đói khát da thịt của cậu sẽ càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, hiện tại là tình huống bình thường.】

Giác Chu mơ hồ có một loại dự cảm không lành.

Thế nhưng hiện tại cũng không có phương pháp giải quyết, trước tiên chỉ có thể nhẫn nại.

“Cậu đến bệnh viện, là để nhìn tiểu tình nhân của cậu?” Chu Trầm Dụ kề vai cùng cậu rửa tay, trong giọng nói ẩn giấu ý cười.

“Liên quan gì anh.” Giác Chu dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, cảm xúc mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Trong gương đuôi mắt cậu ửng đỏ, khá giống cánh hoa đào bị nghiền nát, chất lỏng đẹp đẽ tràn đầy nổi lên... Thật sự là làm cho Giác Chu rất khó chịu.

“Anh tại sao lại ở đây?” Giác Chu hỏi.

“Lấy bệnh án.” Chu Trầm Dụ chậm rãi rửa tay, làm như căn bản không thèm để ý Giác Chu thay đổi thái độ ngữ khí.

Giác Chu chế giễu nói: “Quả thật Chu ảnh đế nên tìm thời gian xem xem đầu óc chính mình có bệnh hay không.”

Chu Trầm Dụ không có cãi lại, khẽ cười một tiếng.

...Giác Chu hoài nghi hắn ở bên trong kiềm chế chứng đói khát da thịt của mình.

Cậu vẩy sạch bọt nước ở đầu ngón tay, quay người liền rời khỏi toilet, đột nhiên phát hiện có một người đứng ở góc tối của tường.

Là Tạ Ôn Trần.

Không biết y đã đứng ở đây bao lâu, va phải ánh mắt của Giác Chu, liền nhanh chóng rũ mắt xuống, “Giác Chu tiên sinh.”

Giác Chu có chút lúng túng, không biết Tạ Ôn Trần có nghĩ nhiều cái gì.

Có điều nghĩ đến cái này là cơ hội tốt để kiểm tra giá trị ức hϊếp, cậu gật đầu, lập tức kéo tay Chu Trầm Dụ.

Ánh mắt Chu Trầm Dụ rơi vào trên người Tạ Ôn Trần.

Giống như lời đồn, ngoại trừ lớn lên dễ nhìn thì không có chỗ nào đáng nói, thật không hiểu tiểu thiếu gia mắt cao hơn đầu coi trọng hắn chỗ nào.

Tạ Ôn Trần còn đang trong thời kỳ trổ mã, chỉ cao hơn Giác Chu một chút, giương mắt đối diện cùng Chu Trầm Dụ.