Chương 8: Pháo hôi công trong truyện hào môn

Trong hành lang bệnh viện bất cứ lúc nào đều có thể có người đi qua, Giác Chu gắt gao ôm lấy Chu Trầm Dụ, mỗi một chỗ trên người đều khao khát được chạm vào càng nhiều.

Giọng nói trở nên nhỏ khàn, rõ ràng trước đó không lâu còn trào phúng Chu Trầm Dụ, hiện tại lại dùng ngữ khí hoàn toàn bất đồng,yêu cầu Chu Trầm Dụ không cần buông tay ra.

“Còn muốn ôm?” Chu Trầm Dụ hỏi.

“Không cần.” Giác Chu mạnh miệng, tay còn đang lôi kéo gắt gao cà vạt của Chu Trầm Dụ.

Âm cuối đều là run rẩy vụn vỡ.

Thỏa mãn trên sinh lý rất nhanh thay thế tâm lý xấu hổ, huống chi Giác Chu vốn không phải là người có ý chí kiên cường gì.

Chu Trầm Dụ đơn giản liền phát hiện trên người cậu không bình thường, nửa ôm cậu đứng dậy.

Ôm ở trong tay mới phát hiện Giác Chu trên người mềm mại vô cùng, có lẽ bình thường rất ít vận động, hàm lượng bắp thịt cực kém.

Tay Giác Chu thuận theo vạt áo sơ mi của Chu Trầm Dụ chui vào, mới vừa thò vào một đốt ngón tay, xương cổ tay liền bị Chu Trầm Dụ nắm lấy.

Ảnh đế đang nổi cùng thiếu gia nhà giàu ban ngày ban mặt ở bệnh viện tiếp xúc thân mật, sợ rằng sẽ liên tiếp leo lên đầu tiêu đề.

“Muốn thì ngoan một chút.” Chu Trầm Dụ thấp giọng nói.

Trên người hắn nhàn nhạt mùi nước hoa, rất ngọt, không gắt mũi, cùng mùi thuốc lá gần như tiêu tan trộn lẫn cùng nhau. Chóp mũi Giác Chu để ở cổ của hắn ngửi thấy, rất muốn mở miệng hung hăng cắn hắn một cái.

Chu Trầm Dụ vừa rồi bị thương, lúc bước đi động tác đều so với trước kia thong thả, tay bảo vệ Giác Chu lại chặt chẽ. Tầng ba có phòng vệ sinh, hắn ôm Giác Chu đặt lên nắp bồn cầu, đầu ngón tay vừa rời đi một chút, người sau liền bất mãn mà sấn đến.

“Chứng đói khát da thịt sao?” Thân là ảnh đế, đồ vật Chu Trầm Dụ tiếp xúc so với người khác nhiều hơn.

Giác Chu không muốn bị kẻ thù lâu năm bắt được nhược điểm, cứng đờ mím môi, viền mắt càng đỏ.

Ngày thường cậu luôn mặc áo dài tay tránh cho tứ chi tiếp xúc, không nghĩ tới bệnh này theo tuổi tăng thêm càng ngày càng lợi hại.

Đây là lần đầu tiên sau khi trưởng thành bị kí©h thí©ɧ kịch liệt như vậy... Muốn được Chu Trầm Dụ ôm càng chặt hơn một chút, hấp thụ càng nhiều hơi ấm.

Chu Trầm Dụ không truy hỏi, mang theo ngón tay chai mỏng khẽ vuốt lên sau gáy Giác Chu, sờ sờ trấn an.

Giác Chu run rẩy một chút, đầu ngón tay thăm dò vào trong áo sơ mi Chu Trầm Dụ, chạm thật nhanh đến cơ thể.

Mùi thuốc sát khuẩn trong nhà vệ sinh rất gay mũi, Giác Chu không thích mùi này, càng dựa vào Chu Trầm Dụ gần hơn, tức giận mà cắn ở hõm cổ hắn một chút.

Một vết răng nhàn nhạt xuất hiện trên da thịt trắng như tuyết phủ lên những mạch máu xanh sẫm.

Chu Trầm Dụ sờ vết thương một chút, thấp giọng nở nụ cười.

Có chút đau, như bị mèo con cắn.

Hắn chưa từng nuôi mèo, nhưng cũng biết rằng chỉ có mùi vị nó khao khát mới có thể khiến con mèo ở lại.

Bên ngoài truyền đến tiếng rửa tay.

Tay Giác Chu bị Chu Trầm Dụ đè lại, rút ra khỏi chỗ lúc nãy. Cậu bất mãn mà cọ cọ, giọng Chu Trầm Dụ trầm khàn vang lên trên đầu cậu; “Được rồi. Cậu muốn bị người khác phát hiện sao?”

Vạn nhất bên ngoài có paparazi, chuyện hai người vẫn luôn ở trong nhà vệ sinh nhất định sẽ lên trang nhất.

Chu Trầm Dụ đem cửa phòng ngăn mở ra một cái khe, từ góc độ của Giác Chu, vừa vặn có thể nhìn thấy người phía trước bồn rửa tay, liền vội vàng nắm lấy góc áo Chu Trầm Dụ, “Đừng đi ra ngoài.”

Tiếng tim đập của cậu đánh trống nổi lên, gần như muốn nhảy ra cuống họng.

“Tạ Ôn Trần?” Chu Trầm Dụ liếc nhìn bồn rửa tay một cái, khép lại cửa phòng ngăn.

“Làm sao anh biết tên cậu ta? A...”