Chương 7: Pháo hôi công trong truyện hào môn

Dễ làm cho người ta nghĩ đến mô hình kiến trúc điêu khắc hoặc 3D, tất cả khắc sâu các mặt, khó có thể ở trong hiện thực dễ dàng nhìn thấy tồn tại hoàn mĩ.

Hắn đem tàn thuốc dập tắt, không rõ cảm xúc mà cười một tiếng: “Tiểu thiếu gia.”

Giác Chu phản bác lại: “Đại minh tinh.”

Hai người bởi vì khi bé Giác Chu hết sức nhắm vào, quan hệ ác liệt mười phần, mỗi lần gặp gỡ đều phải miệng nam mô bụng bồ dao găm mà trào phúng lẫn nhau một chút.

“Nghe nói cậu cũng chơi trò bao dưỡng kia?” Chu Trầm Dụ kéo khóe môi, khinh thường mà cười cười.

Giác Chu trong lòng “lộp bộp” một tiếng, đối với hệ thống nói:【Tôi không nghe lầm chứ, trong lời Chu Trầm Dụ nói như thế nào một mùi vị chua.】

Hệ thống:【Tôi cũng cảm thấy, giọng điệu giống như mẹ cậu hôm nay xem bộ phim kia, nam phụ trong đó phát hiện bạn gái… nɠɵạı ŧìиɧ.】

Chuyện này ở trong dự liệu của Giác Chu.

Đổi vị trí suy nghĩ một chút, ngộ nhỡ người Giác Chu thầm mến bị Chu Trầm Dụ bao dưỡng, Giác Chu sẽ không chỉ có ghen, còn có khi nhào tới cùng Chu Trầm Dụ liều mạng.

Chu Trầm Dụ ngoài miệng nói vài lời chua, đã rất khắc chế.

Nhưng mà nhanh như vậy Chu Trầm Dụ cùng Tạ Ôn Trần đã gặp mặt? Giác Chu có chút nghi hoặc, bên trong nội dung cốt truyện chính cũng không có nói rõ hai người bọn họ khi nào thì bắt đầu gặp gỡ.

Giác Chu khó chịu nói: “Tôi cũng không ngờ tới ảnh đế Chu thế mà cũng bắt đầu hút thuốc, còn thích ở sau lưng hỏi thăm chuyện người khác, thói hư tật xấu.”

“Anh làm sao cũng ở chỗ này, sớm biết tôi liền không tới, thật là xui xẻo hết sức.” Miệng cậu mấp máy, tốc độ nhanh đến mức như đạn pháo nhỏ.

Chu Trầm Dụ liếc mắt nhìn cậu, phủi phủi mùi thuốc lá trên người, lấy ra khẩu trang đeo lên, che đi hình dạng mặt mũi xuất sắc.

Hai người một trước một sau đi ra góc cầu thang.

Trong thời gian làm việc, người trong bệnh viện rất ít, hành lang trống rỗng. Lúc Giác Chu đi qua, giá đồ dựa vào tường không hề báo trước mà đổ xuốnng.

Trong nháy mắt, Chu Trầm Dụ bất ngờ nhào đến, ôm lấy Giác Chu lăn sang bên cạnh.

Giác Chu hôm nay mặc áo sơ mi không dắt vào trong thắt lưng, Chu Trầm Dụ kéo một cái, tay liền che ở trên eo cậu, trong nháy mắt đánh thức cảm giác làn da trên bộ phận bị chạm vào của Giác Chu.

Đồ vật trên giá theo đó từng cái một rơi xuống dưới, đồ vật nặng nề rơi xuống chỗ vị trí vừa rồi của Giác Chu.

Chu Trầm Dụ kêu lên một tiếng đau đớn, khuỷu tay hắn bị va đến xanh tím, nhưng vẫn chặt chẽ bảo vệ Giác Chu.

Sau khi nhận thấy được Giác Chu giãy dụa, hắn càng ôm chặt hơn, âm thanh phát ra hàm răng cắn chặt: “Cậu trước tiên đừng nhúc nhích, tay cậu là để vẽ tranh, không thể bị thương.”

Giác Chu nhất thời buông lỏng khí lực xuống, ngửi thấy rõ ràng mùi đàn hương trên người Chu Trầm Dụ, nhịn không được hoảng hốt. Chứng đói khát da thịt của cậu cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày, bình thường sờ một chút cọ một chút, cách quần áo đυ.ng vào cũng sẽ không xảy ra tật xấu gì lớn, nhưng nếu giống như bây giờ——

Càng vào sâu, lại càng khát cầu.

Vượt quá mười giây liên tục chạm vào.

Đầu ngón tay có Chu Trầm Dụ vết chai mỏng để ở thịt mềm trên bụng, môi răng cọ qua vành tai Giác Chu, cảm giác được rõ ràng nhiệt độ thân thể Giác Chu đang tăng lên.

Eo nhỏ tinh tế nhiễm lên ám muội hồng nhạt.

Chu Trầm Dụ điều chỉnh tốt tư thế, kiềm chế đau đớn ở khuỷu tay, đang muốn đứng dậy, lại bị Giác Chu nắm lấy cà vạt.

“Đợi chút...”

Màu hồng đẹp đẽ lan ra ở đuôi mắt Giác Chu.

Chu Trầm Dụ cúi đầu nhìn cậu, “Hử?”

Giác Chu dùng sức cắn chặt môi, liều mạng mà áp chế cảm giác kích động.

Một giọt nước mắt nóng hổi từ đuôi mắt cậu chạy qua thái dương, đầu ngón tay Chu Trầm Dụ cọ qua nơi đó, eo của Giác Chu run càng kịch liệt.

Chu Trầm Dụ hơi hơi nheo mắt lại, thử kéo ra khoảng cách giữa hai người.

Vị tiểu thiếu gia xưa nay ghét nhất người khác đến gần này lại run rẩy thắt lưng đến dựa vào, ngón tay dùng sức đến đốt ngón tay phiếm hồng, gắt gao ôm lấy Chu Trầm Dụ.

Lỗ tai trở nên đỏ bừng, là màu sắc dụ người hôn lên.

Con ngươi Chu Trầm Dụ tối dần, mười ngón tay giữ chặt eo Giác Chu.