Chương 6: Pháo hôi công trong truyện hào môn

Giác Chu ngại nói ra yêu cầu của bản thân, nếu không thì Giang Hạc Niên và mẹ Cố sẽ cùng nhau chậm rãi kể cho cậu tin tức cơ giáp gặp sự cố những năm gần đây, không thể làm gì khác hơn là yên lặng đem hợp đồng nhận lấy.

Lần đầu làm kim chủ cảm giác có chút mới mẻ, cậu đăng lên vòng bạn bè đối với đám phú nhị đại trong đó khoe khoang một chút.

Lại nói vai chính của bộ cải biên này chính là người quen của Giác Chu, cũng chính là vai chính công của thế giới tiểu thuyết này Chu Trầm Dụ.

Chu Trầm Dụ và Giác Chu lớn lên ở trong cùng một khu nhà, tuổi tác xấp xỉ nhau, vốn nên chơi rất thân. Chỉ là bởi vì Giác Chu đã sớm biết tương lai hắn muốn hại chết mình, nên từ nhỏ liền bắt nạt Chu Trầm Dụ.

Lớn thì ăn bún ốc trước mặt Chu Trầm Dụ, nhỏ thì chia cho Chu Trầm Dụ kẹo mυ"ŧ vị chuối tiêu khó ăn nhất.

Cố gia vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, đem Giác Chu nuôi đến yêu kiều. Chu gia giữa đường lại phá sản, Chu Trầm Dụ năm đó còn đang học cấp 3, đóng học phí còn có chút miễn cưỡng.

Sau đó tốt nghiệp cấp 3, Giác Chu đi học viện nghệ thuật học tập vẽ vời, còn Chu Trầm Dụ lại tiến vào giới giải trí kiếm tiền.

Từ diễn viên quần chúng thấp nhất đi lên, dựa vào ngoại hình ưa nhìn cùng nghị lực, từng bước một đạt được danh hiệu ảnh đế, đến bây giờ, thành tựu hắn đạt được vượt xa Giác Chu.

Nếu không phải tương lai sẽ bị Chu Trầm Dụ trói vào trong phòng tối đánh tới đánh lui, Giác Chu còn rất bội phục hắn.

Giác Chu cùng mẹ Cố xem TV cả ngày, buổi tối cơm nước xong, thuận tiện làm nũng với mẹ Cố nói muốn ra ngoài chơi, mẹ Cố trả lời một tiếng, chỉ dặn một câu về nhà sớm một chút.

Giang Hạc Niên giống như nhìn thấu ý đồ của cậu, đi sát đến, thấp giọng hỏi: “Đi tìm thằng nhóc kia?”

“Không có, không có,” Giác Chu đứng ở chỗ huyền quan, vừa thay giày vừa lắc đầu, “Em làm sao dám.”

Cậu tức giận ở trong lòng nghiến răng, ấm thầm oán giận Giang Hạc Niên quản quá chặt.

“Tốt nhất là như lời em nói.” Giang Hạc Niên lấy gọng kính tinh tế trên mũi xuống, nhẹ nhàng lau qua.

Tầm nhìn trở nên có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt quá mức xinh đẹp của Giác Chu dưới ánh đèn.

Không phải là đứa nhỏ.

Hắn bỗng ý thức được Giác Chu bất tri bất giác đã lớn rồi, góc cạnh dĩ nhiên rõ ràng, nhưng vẫn là mỏng manh tính khí kém, ngay cả rời giường cũng chậm chạp lề mề, phải dỗ đến.

Cho nên vẫn không thể nói yêu đương, ít nhất phải đợi đến khi 30… không đúng, sau 35 tuổi.

Bây giờ tuổi còn quá trẻ, Giang Hạc Niên sợ cậu bị lừa.

...

Vừa ra khỏi cửa, Giác Chu liền đem lời Giang Hạc Niên nói quăng sau tai, bảo tài xế lái xe đi đến chỗ đại học của Tạ Ôn Trần.

Cậu gửi tin nhắn cho Tạ Ôn Trần: [Đến cổng trường gặp tôi.]

Hơn 5-6 phút sau Tạ Ôn Trần mới trả lời: [Tôi hiện tại đang ở bệnh viện.]

Tựa hồ cảm thấy thái độ của bản thân qua loa, y lại gửi địa chỉ đi.

Giác Chu vừa rồi mới nhớ ra mẹ Tạ Ôn Trần bệnh nặng nguy cấp, ngày không lên lớp y đều ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ, liền bảo tài xế thay đổi lộ trình đi đến bệnh viện mẹ Tạ ở.

“Anh ở dưới tầng chờ tôi.” Giác Chu dặn dò, sợ tài xế quay đầu liền nói cho Giang Hạc Niên mình cùng Tạ Ôn Trần gặp mặt.

Hôm nay thang máy bệnh viện hỏng, cũng may phòng bệnh mẹ Tạ ở tầng ba, đi cầu thang một lát là có thể đến.

Góc cầu thang là khu hút thuốc, có một người thanh niên cao lớn dựa vào trên tường hút thuốc, ánh sáng cam nổi lên, chiếu sáng ánh mắt hắn.

Giác Chu từ bên người hắn lướt qua, bỗng nhiên bước chân dừng lại, nhận ra đối phương chính là người quen của mình Chu Trầm Dụ.

Công của truyện Tấn Giang chủ yếu đều là đại soái ca vừa giỏi vừa đẹp, Chu Trầm Dụ cũng không ngoại lệ.

Người hắn cao hơn 1m9, lúc nhìn Giác Chu còn phải hơi rũ mắt, lông mi cong vυ"t hạ xuống một mảng tối nhỏ.

Sương khói dày đặc che đi mặt mũi phía sau, đường cong ngũ quan thành thục sắc sảo, lộ ra trên lưỡi đao tôi luyện ra một chút cảm giác lạnh lẽo. Mà trên lưỡi đao này còn thả một cánh hoa anh đào, phá đi sự sắc bén quá mức tuấn mĩ này, môi hồng nhạt cong cong lộ ra một chút ôn nhu.