Chương 14: Pháo hôi công trong truyện hào môn

Hệ thống vẫn luôn trầm mặc không đành lòng mà mở miệng:【Ký chủ, hay là đừng sĩ diện nữa, gọi điện thoại cho anh trai cậu đi.】

Thẳng nam hít thở không thông.jpg

Đan Hàm Dục thấy nội dung trên mặt tấm thẻ bài, cũng không cho rằng Giác Chu sẽ làm theo thật, đang muốn nói vài câu trào phúng ——

Giây tiếp theo, thanh niên xinh đẹp lạnh mặt hướng tới gần hắn.

Lời nói của Giác Chu đã nói ra, cũng không thể để một đám người quen mặt chê cười, đành phải ngồi lên trên đùi Đan Hàm Dục, ôm lấy cổ hắn.

Mới vừa rồi Đan Hàm Dục còn đang cong môi cười bỗng nhiên toàn bộ thân thể đều cứng lại, cảm giác được độ ấm thân thể của Giác Chu cách một lớp vải dệt.

Giác Chu rất nhẹ, Đan Hàm Dục không cần duỗi tay cũng có thể đoán được eo cậu rất nhỏ, vạt áo sơmi to rộng che khuất nơi hai người tiếp xúc, từ góc nhìn của người khác cũng đủ để khơi dậy trí tưởng tượng.

Mọi người bắt đầu ồn ào, có người còn mang vài phần chua chát tự hỏi vì sao tiểu thiếu gia không chơi trò chơi với bọn họ.

Giác Chu âm thầm cảm thấy may mắn vì Đan Hàm Dục mặc rất nhiều, thong thả cúi đầu.

Cuối cùng vẫn là không hôn.

Tiếng chuông di động ở trong túi bỗng nhiên vang lên, Giác Chu lấy ra xem, đồng thời quét mắt bốn phía nhìn đám người đang vô cùng hưng phấn.

“Một đám ngu xuẩn.” Trong miệng cậu thầm mắng mấy lời không sạch sẽ.

Mọi người đều nhìn ra Giác Chu thật sự tức giận, đôi mắt bình thường vẫn luôn cong lên giờ không hề mang cười ý, khóe môi mím chặt. Nếu không phải trong đầu cậu có quá ít mấy từ ngữ thô tục, nhất định sẽ sảng khoái mắng thêm vài câu.

Kẻ nào có gan lớn trực tiếp tiến tới dỗ dành, lập tức sẽ bị Giác Chu cho một bạt tai.

Thiết lập tiểu ác bá duy trì rất tốt.

Kẻ bị Giác Chu cho ăn một bạt tai kia liền tránh đến một bên, hối hận tại sao mình không nhân cơ hội sờ thêm vài cái.

Người gọi cho Giác Chu là một cái số điện thoại lạ, Giác Chu ấn nút nghe máy, quay người đi.

Đan Hàm Dục tìm lại quyền điều khiển thân thể của mình, đoạt lấy áo khoác từ một công tử bên cạnh, khoác lên trên đùi mình, ánh mắt rất có hứng thú nhìn chăm chú bóng dáng của Giác Chu.

Dáng người tiểu thiếu gia có tỉ lệ rất chuẩn, eo thon chân dài, ăn mặc kín mít, chỉ lộ ra một cái mắt cá chân trắng nõn.

Là một loại mê hoặc không có âm thanh.

Đan Hàm Dục bỗng nhiên tò mò, người anh nuôi kia của tiểu thiếu gia, làm thế nào có thể nhịn được nhiều năm, nhìn tiểu thiếu gia chạy nhảy ở trước mắt mình, lại không có làm ra hành động gì quá giới hạn.

“Động tâm rồi?” Một tên công tử bên cạnh rướn người tới hỏi.

“Các cậu không phải cũng vậy sao?” Đan Hàm Dục nhặt một mảnh thuỷ tinh vỡ trên sàn nhà lên, đưa lên trước mắt để ánh đèn chiếu vào.