Chương 15: Pháo hôi công trong truyện hào môn

Giác Chu đi ra khỏi phòng nghe điện thoại, nghe được thanh âm của Chu Trầm Dụ từ bên kia truyền đến.

Hôm nay sự tình phát sinh trong bệnh viện không phải là ngoài ý muốn, là đối thủ của Chu Trầm Dụ cố ý hãm hại, bọn họ muốn hại Chu Trầm Dụ bị thương ở tay, không nghĩ tới trên đường lại có một Giác Chu đột nhiên từ đâu chui ra.

“Xin lỗi. Tôi đã liên hệ với bệnh viện cho xem video giám sát rồi, sẽ không tạo ra bất cứ ảnh hưởng gì đến cậu,” Chu Trầm Dụ hỏi, “Sao bên cậu ồn ào như vậy?”

“Đang ở bên ngoài,” nếu không phải mới vừa rồi muốn mượn cơ hội rời khỏi phòng hát, Giác Chu cũng sẽ không nghe cuộc gọi từ số máy lạ, “Anh đổi số mới à?”

Chu Trầm Dụ trầm mặc một lát, ngữ khí bình đạm: “Cậu cho số điện thoại thường dùng của tôi vào danh sách đen rồi.”

“Tôi… Trong một ngày có nhiều việc xảy ra như vậy, sao tôi còn nhớ rõ loại việc nhỏ này.” Giác Chu đúng lý hợp tình mà nói.

Khi ngẩng đầu cậu không cẩn thận đυ.ng vào tường, nho nhỏ mà kêu đau một tiếng, kêu rên một chút.

Đôi mắt ứa ra một chút nước mắt, bị cậu tuỳ ý lau đi, may mắn cung quanh không có người thứ hai nhìn thấy.

Chu Trầm Dụ ở đầu dây bên kia hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có việc gì,” Giác Chu trả lời, cái miệng nhỏ hút khí, “Đau…”

Cậu cảm thấy thanh âm của Chu Trầm Dụ có chút không thích hợp.

…Hình như có vẻ khàn hơn so với ngày thường một chút, như là đàn có áp lực gì.

Giọng nói của Chu Trầm Dụ đã từng được lên hot search, giống như tiếng dương cầm phẩm chất tuyệt hảo, bị một nhà truyền thông bầu thành “Tiếng nói muốn được nghe thở dốc nhất” và “Tiếng nói thanh lãnh cấm dục nhất”.

Từng có nhãn hiệu tên là Phương Thiên Kim nhờ hắn thu âm cho fans nghe, bị hắn trực tiếp cự tuyệt.

Hiện tại, tiếng nói ngàn vàng khó cầu này ở bên tai Giác Chu, trầm mặc một lát sau, dùng ngữ khí dỗ dành nói: “Lại kêu một tiếng.”

?

Giác Chu: “Gì.” Hắn phát hiện Chu Trầm Dụ thật sự có bệnh.

Chu Trầm Dụ không có đáp lại, Giác Chu chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hắn hơi thô nặng một chút so với ngày thường.

Giác Chu vội vàng cúp điện thoại, cảm giác lỗ tai mình để sát vào di động có chút nóng, liền đổ lỗi cho Chu Trầm Dụ quá xấu rồi nói:【Cái tên này, vai chính công sao lại biếи ŧɦái như vậy, tôi đau mà hắn lại cao hứng.】

Hệ thống:【Đây là chuyện tốt nha ký chủ, vai chính công càng ngày càng chán ghét cậu.】

【Nói đúng.】Giác Chu khoa tay múa chân tự thưởng cho mình một cái ngón tay cái.

Bạn học nữ cùng đồng nghiệp của cô vừa thấy Giác Chu ngắt điện thoại, liền vội vàng đuổi theo Giác Chu nói lời cảm ơn.

“Không có việc gì.” Giác Chu nghĩ nghĩ, lại hỏi cô: “Bình thường mấy giờ thì cô tan làm?”

Bạn học nữ: “Buổi tối 9 giờ, có đôi khi tăng ca đến rạng sáng.”

“Tuy rằng hiện tại trị an rất tốt, nhưng buổi tối trên xe điện có rất ít người, có khả năng gặp phải người xấu. Tôi đưa phương thức liên hệ với tài xế nhà tôi cho cậu, nếu cậu cần, có thể tùy ý tìm hắn.” Giác Chu cong mắt cười cười.

Bạn học nữ đưa tay tiếp nhận, đỏ mặt nói lời cảm ơn.