Chương 36: Chân trong Chân Ngoài

An Nhã đã bị lời nói của Tuyên Mạt làm cho không biết nên phản bác lại như nào , nhìn xung quanh thấy biết bao ánh mắt đang chất vấn cùng chế giễu mình , cô ta tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi. Đỗ phu nhân khẽ mỉm cười hết sức tao nhã.

“An đại tiểu thư, như chúng tôi đã nói, mục đích của buổi tiệc rượu không phải là nơi để bạn bè cũ hội ngộ, cũng không phải để kết thêm bạn mới. Đến đây, ai mà không có chủ ý riêng? Chả nhẽ An tiểu thư ngây thơ cho rằng đến bữa tiệc rượu này chỉ để chơi thôi sao? Nếu đã như vậy thì không nên cản trở người khác. Dẫu sao thì tôi cũng rất hoan nghênh cô, những lời mà An đại tiểu thư vừa nói chỉ là đang đùa tôi, hay là thật? cớ sao tôi lại cảm thấy An tiểu thư có vẻ hơi miễn cưỡng nhỉ?.

Đỗ phu nhân đã nghiễm nhiên đứng về phía Tuyên Mạt, trong lòng bà biết rõ, thà đắc tội với An gia chứ không thể mạo phạm Hoắc gia ,bởi Hoắc Vân Chính bây giờ ngày càng có chỗ đứng trong giới.

“Mọi người nói xem có phải không?”. Đỗ phu nhân cứ thế mà chế giễu cô ta, mọi người xung quanh cũng ào ào gật đầu tán thành.

“Đúng đó An tiểu thư, vừa nãy ý cô không phải là vậy sao ?”.

“Sẽ không phải vì Hoắc tam thiếu phu nhân nên cô mới nói như vậy đâu nhỉ?.”

Người này một câu người kia một câu, sắc mặt An Nhã liền trắng bệch, tái nhợt, phẫn nộ nhìn thẳng vào Tuyên Mạt đang thản nhiên, điềm tĩnh như thường. Tình thế hiện tại đã quá rõ ràng, lời đã nói ra như bát nước đổ đi.

An Nhã rốt cuộc là muốn lấy lại thể diện, cô ta cười khẩy: “ Chỉ là một dự án mà thôi, không phải là tôi không thể làm chủ. Vừa vặn, gần đây tôi có một dự án rất có triển vọng, vốn dĩ đang muốn tìm người hợp tác, tôi cảm thấy Đỗ tổng rất thích hợp.”

Đỗ phu nhân tưởng rằng chỉ là miệng lưỡi khoe khoang , lại không nghĩ An Nhã thực sự mở lời.

Tuyên Mạt cười khẽ: “Đỗ phu nhân, An tiểu thư đã mở lời rồi, sao bà lại không nói gì vậy? Đây là chuyện tốt mà.”

Phu nhân Đỗ cho dù là một người không mấy sáng suốt thì cũng có thể nhận ra Tuyên Mạt là đang giúp mình. Bà ấy tỏ vẻ vô cùng hào hứng, vội vàng gật đầu: “ Nếu An tiểu thư đã có lòng cất nhắc, vậy việc này đợi khi nào thích hợp tôi sẽ nói với chồng tôi một tiếng rồi chọn ngày để bàn bạc, được không?”.

“ Được.”

An Nhã cảm thấy nhức trứng thật sự, tuy cô có thể làm chủ, nhưng tuyệt đối chưa từng nghĩ sẽ giao dự án cho Đỗ gia . Nhưng bây giờ đã trót lỡ miệng, vậy không thể nuốt lời. Mà kẻ gây ra tất cả chính là Tuyên Mạt. An Nhã vẫn ngồi yên tại vị trí của mình, u oán nhìn chằm chằm vào Tuyên Mạt, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô. Mối thù này, nhất định phải báo! Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, mà ngư ông ở đây chính là Đỗ phu nhân. Bà biết bản thân có được cơ hội này là nhờ sự giúp đỡ của Tuyên Mạt. Lúc này, bà ấy cảm thấy vô cùng biết ơn Tuyên Mạt, so với lúc ban đầu, rõ ràng đã có phần nhiệt tình hơn.

Còn về Tuyên Mạt, cô tuyệt đối sẽ không tiếp tục ngồi ở trong này đợi . Cô khiến An Nhã mất mặt, nhưng lại mất đi cơ hội hợp tác với Đỗ gia. Trong thâm tâm cô lúc này đang hận chết chính mình. Nếu cứ ngồi mãi một chỗ, không chừng chốc nữa phiền phức khác lại tới cũng nên. Cô không muốn gây thêm rắc rối nữa. Do đó ngay lập tức tìm một cái cớ rời khỏi đây. Cô nhanh nhẹn tránh né đám đông, cầm lấy ly rượu vang, ánh mắt không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Hoắc Vân Chính, nhìn thấy anh vẫn đang ở bên kia ,còn bị vây quanh bởi đám đàn ông, cô dứt khoát dựa vào kế hoạch ban đầu, đi ra cửa bên cạnh hóng gió một lát. Lúc cô rời đi, An Nhã đã nhìn thấy. Cô ta lấy cớ đi rửa tay để rời khỏi đây, nhưng là để đi tìm ai đó.

Đi ra từ cửa hông, nhìn về hướng hồ bơi. Tuyên Mạt tạm thời đã cảm thấy thoải mái hơn, mới lấy điện thoại nhắn tin cho Hoắc Vân Chính vị trí của mình, cô đặt ly rượu vang lên thành bể bơi, tìm một góc yên tĩnh không bị ai phát hiện để chuẩn bị ngồi thư giãn một lát. Không ngờ, phía sau đột nhiên vang lên âm thanh kì lạ. Sau đó toàn thân cô cứng đờ, hoàn toàn không dám phát ra tiếng động.

“A! Ớ! Anh nói xem, làm với em thoải mái hơn hay là với mụ già An Nhã thoải mái hơn?” Cô gái hơi thở hổn hển, giọng điệu ướŧ áŧ đến mê người.

Tuyên Mạt cau mày. Sao xúi quẩy thế này? tự nhiên lại nghe thấy vụ bê bối như vậy ? Người đàn ông hơi thở gấp gáp, liên tục ngấu nghiến cổ của người phụ nữ, rồi gầm nhẹ môt tiếng phát tiết kɧoáı ©ảʍ của hắn…Xong chuyện, hắn cưng chiều nói: “ Đương nhiên là với bảo bối thoải mái hơn rồi, người đàn bà như An Nhã có gì tốt đâu, hoàn toàn thua xa bảo bối.”

“Vậy chuyện anh vừa mới đáp ứng em thì sao?, em muốn làm nữ chính .”

“Tiểu yêu tinh nhà em, em là đang nóng lòng muốn ép khô anh có phải không ?” Tuyên Mạt nghe tới đây thì mặt đã đỏ tới mang tai, cô biết bản thân không nên tiếp tục nghe nữa, dù sao thì cũng là chuyện của người khác. Lạch cạch, Tuyên Mạt nhìn xuống, phát hiện chân mình đã giẫm lên một cành cây, cô trách bản thân hậu đậu không thôi. Sao lại là vào lúc này chứ! .

“Ai đó?” Tuyên Mạt luống cuống , nhìn thấy bên trong có người đi ra, nhưng vào lúc này có một bóng đen lướt qua người cô , trực tiếp ôm lấy eo cô nhanh chóng trốn vào sau cây cột bên cạnh. Sau lưng của Tuyên Mạt tựa sát vào cột đá lạnh ngắt, cơ thể của người đàn ông cũng dựa sát vào người cô. Cô vô cùng căng thẳng nhưng vẫn bị hương thơm gỗ đàn trên người người đàn ông làm cho rối loại tâm trí. Thậm chí bởi vì hơi thở của anh ta cứ quấn lấy bên tai cô càng làm cho cô cảm thấy ngượng ngùng

“Cầm lấy.”

Âm thanh thâm trầm vang lên bên tai. Tuyên Mạt làm theo thì nhìn thấy Hoắc Vân Chính đưa cho ly rượu vang của cô khi nãy. Giữa lúc cô nghi hoặc khó hiểu, Hoắc Vân Chính đã cởϊ áσ vest của mình ra rồi nhanh chóng đón lấy eo của cô ấy kề sát bên người mình, sau đó nhanh nhẹn choàng chiếc áo khoác lên người của Tuyên Mạt. Thật ấm áp, cảm giác lạnh lẽo khi nãy đã hoàn toàn biến mất rồi. Tuyên Mạt được cưng chiều mà vừa mừng vừa lo. Không ngờ anh ấy lại chú ý đến những chi tiết nhỏ đó.

“Gan em lớn quá nhỉ, dám một mình đi dạo ở nơi như này, lại còn va vào chuyện An gia.” Hoắc Vân Chính hạ giọng, dùng lời nói để xoa dịu sự căng thẳng, bối rối của Tuyên Mạt, nhưng ánh mắt lại nhìn sang phía bên kia. Đôi nam nữ kia đi ra, thấy xung quanh không có ai mới vội vàng tách ra .

“Người ở bên trong,từng cái như hổ rình mồi, 10 người thì có ít nhất 7 người muốn thân thiết với tôi, 2 người muốn tính kế tôi.”

“Còn một người nữa đâu?”.

“Đoán chừng là vẫn chưa biết tôi là ai.” Tuyên Mạt trêu đùa. Hoắc Vân Chính đặt tay lên cột đá, cúi mắt nhìn Tuyên Mạt, đã thấy cô không còn ngại ngùng như lúc nãy nữa.

“Khả năng chịu áp lực không tồi.” Tuyên Mạt tạm thời vẫn chưa hiểu rốt cuộc lời khen ngợi này là có ý gì. Nhưng cô ấy rất quan tâm sự việc lúc nãy.

“Người đàn ông lúc nãy”

“Chồng của An Nhã- Trần Tĩnh Xuyên, còn cô gái kia chắc là nghệ sĩ nổi tiếng gần đây.”

“Nghệ sĩ của Hưởng Duyệt à?”.

“Không phải.”

Hoắc Vân Chính bình tĩnh trả lời. Tuyên Mạt thở phào.

“Không phải thì tốt.”

Hoắc Vân Chính liếc nhìn cô một cái “ Sao lại cảm thấy không phải thì tốt?”.

Tuyên Mạt giải thích: “ Anh chỉ vừa mới tiếp nhận Hưởng Duyệt, nghệ sĩ của mình lại xuất hiện scandal như này, không phải sẽ khiến cho người Hoắc gia lấy cơ hội này nắm thóp anh sao.”

“Đúng vậy.” Nhìn anh ta thái độ hờ hững, hoàn toàn không hề quan tâm gì cả. Tuyên Mạt lại hỏi: “ Anh không lo lắng gì sao?’

“Sao lại phải lo lắng?”

“Thế tại sao lại không lo lắng?”

“Công ty nếu đã nằm dưới sự tiếp quản của tôi, vậy cho dù bọn bọ có dùng thủ đoạn gì đi nữa đều không để cướp lại được, trừ khi công ty 2 3 tháng liên tiếp bị lỗ vốn. Hiểu chưa?