Chương 1: Đồ lót không phải cùng một bộ à?

Gần đây Giản Nịnh suốt ngày bị người nhà hối thúc chuyện kết hôn, phiền phức chết đi được, thế nên cô dứt khoát kết hôn với đối tượng xem mắt mà người nhà đã sắp xếp.

Cuộc hôn nhân này vô cùng chóng vánh, tính từ lúc gặp mặt đến lúc đi đăng ký kết hôn chỉ vỏn vẹn có ba ngày.

Bởi vì đối tượng kết hôn của cô là quân nhân, về thăm người nhà sẽ tính là nghỉ phép mà ngày nghỉ phép vốn dĩ không có nhiều. Chỉ trong vòng một tuần, hai người từ gặp mặt cho đến đăng ký kết hôn rồi cử hành hôn lễ, bước kế tiếp chính là động phòng.

Ban đầu Giản Nịnh nghe nói hôn lễ sẽ được rút gọn chỉ trong vòng một tuần đã cảm thấy rất ngạc nhiên. Tuy rằng thời buổi hiện đại này con người kết hôn rất nhanh gọn, thế nhưng với tốc độ này thì lại quá nhanh rồi. Nhưng điều mệt mỏi nhất chính là mẹ cô cứ suốt ngày càm ràm cái gì mà cô đã hai mươi tám tuổi rồi, ở đây như vậy đã được xem như bà cô quá lứa lỡ thì. Là người phụ nữ duy nhất trong nhà vẫn chưa kết hôn thế nên họ hàng cứ thay phiên nhau ầm ĩ bên tai cô, vừa hay có người dì hàng xóm nói bà ấy có một đứa cháu là quân nhân cũng chưa kết hôn.

Nguyên nhân chính là do anh quanh năm suốt tháng ở trong quân ngũ nên không tìm được đối tượng, nhìn thấy Giản Nịnh mắt sáng mày thanh (*), tính tình hòa nhã, dịu dàng thì rất vừa ý. Chỉ là cháu trai của dì ấy vẫn ở mãi trong đơn vị, gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, chính vì lý do đó mới khiến không biết bao nhiêu cô gái từ chối, vậy nên anh vẫn cô đơn lẻ bóng tới tận bây giờ.

(*) Mi thanh mục tú: Chân mày thanh mảnh, mắt sáng như sao.

Nhưng mà hoàn cảnh gia đình của cháu dì ấy rất khá. Là con trai một trong nhà cho nên gia đình đã sắm sửa sẵn tất cả, từ phòng tân hôn đến xe rước dâu, sính lễ đầy đủ theo phong tục địa phương.

Ngay từ đầu bố mẹ Giản Nịnh đã không mấy hài lòng bởi vì làm vợ của quân nhân không dễ dàng gì, phần lớn thời gian đều là mỗi người một nơi. Riêng Giản Nịnh nghe thấy thì lại cực kỳ vui vẻ, cô rất thích điều đó. Lý do khiến cô không muốn tìm bạn đời chính là vì cảm thấy sau khi kết hôn có một người đàn ông trong nhà phiền phức vô cùng, cô cho rằng đàn ông toàn là một đám xấu xa.

Cô còn sợ sau khi kết hôn chồng ở nhà thì bạo hành, ra ngoài thì ngoại tình...Lại sợ chồng mình chưa tắm gội, rửa chân đã lên giường đi ngủ, ngáy to. Xem ra tất cả những dấu hiệu của hội chứng sợ hãi với hôn nhân của phụ nữ hiện đại đều nằm hết trên người cô.

Nhưng mà đối phương lại là quân nhân, có lẽ quân nhân sẽ không có những tật xấu này.

Không hiểu tại sao cô lại đặc biệt có cảm tình với quân nhân.

Cô đồng ý gặp đối phương nhưng vấn đề rắc rối nhất ở đây là cô cảm thấy hình như bản thân mắc phải hội chứng sợ đàn ông. Cô sợ phải tiếp xúc quá thân mật với đàn ông, cô không biết phải nói chuyện gì với người ta. Đối phương quanh năm ở trong quân ngũ, thỉnh thoảng mới về nhà một lần, quanh đi quẩn lại vẫn chỉ có một mình cô ở nhà, không gian hoàn toàn yên tĩnh.

Kết hôn hay không kết hôn cũng đều như nhau cả thôi, mấu chốt chính là kết hôn để đối phó với hai vị phụ huynh nhà cô.

Sau khi Giản Nịnh đồng ý thì ngày hôm sau đã hẹn gặp cháu trai lớn của dì ấy, người cháu lớn này tên là Tô Ngang.

Con người anh giống hệt như những gì mà dì hàng xóm đã nói với cô, thậm chí còn có vẻ tốt hơn những lời kể của dì.

Dì hàng xóm vẫn luôn tự hào khoe cháu trai lớn của dì cao 1m88, dáng người cao ráo, tràn đầy sức sống, vừa nhìn đã biết là người ngay thẳng, thương vợ thương con. Dì ấy còn nói cái nhan sắc xuất chúng của anh ấy tuyệt đối không hề thua kém mấy tiểu thịt tươi (*) bây giờ, nói đúng hơn thì chính là một người đàn ông vô cùng đẹp trai.

(*) Tiểu thịt tươi: Là ngôn ngữ mạng dùng để chỉ những chàng trai độ tuổi từ 15 - 25, có ngoại hình ưa nhìn, đẹp trai, dịu dàng, không gắn liền với một phong cách cố định nào cả.



Giản Nịnh lúc đầu vẫn cứ nghĩ rằng mấy lời này của dì chỉ là khách sáo thôi. Cô cho rằng người có điều kiện tốt như thế mà vẫn bận lòng vì không tìm được bạn gái thì chắc tướng mạo của anh ta cũng thuộc dạng bình thường, dáng người thấp bé nhưng khuôn mặt vẫn toát lên vẻ chính trực. Mãi cho đến khi chính thức gặp mặt đối tượng cô mới nhận ra bản thân mình đúng là “ếch ngồi đáy giếng”.

Diện mạo của đối phương thật sự rất ưa nhìn, bởi vì quanh năm huấn luyện trong quân ngũ nên nước da của anh có màu nâu đồng khỏe khoắn. Tướng mạo của người này thật sự rất đoan chính, trên khuôn mặt toát lên vẻ cương trực, chiều cao đúng 1m88, lúc anh ấy vừa mới bước vào Giản Nịnh còn tưởng anh sắp đụng vào cửa luôn rồi.

Dáng ngồi của anh cũng rất nghiêm chỉnh, từ lúc anh bước vào đã nhìn Giản Nịnh không chớp mắt, có vẻ rất hài lòng. Bản thân Giản Nịnh vốn dĩ là con dâu tiêu chuẩn trong mắt của không ít các bậc phụ huynh. Cô là giáo viên của một trường tiểu học công lập, đang dạy lớp một, trẻ con tuổi này vừa hiếu động lại vừa nghịch ngợm nhưng tính tình của cô vẫn rất dịu dàng.

Nghề giáo viên thật sự là nghề đứng đầu trong tiêu chuẩn chọn con dâu của rất nhiều bậc cha mẹ, hơn nữa tính tình giáo viên còn dịu dàng chu đáo. Cả hai người đều thận trọng chưa dám mở lời với người đối diện.

Tuy Giản Nịnh rất dịu dàng với trẻ con nhưng đối với người lớn lại có hơi luống cuống. Ngày gặp mặt hôm đó cô không nói câu nào, chỉ dám cắm đầu uống nước. Mà Tô Ngang thoạt nhìn cũng không phải người giỏi ăn nói, cả hai người không nói với nhau được mấy câu thì đều muốn trở về hỏi ý kiến người nhà.

Giản Nịnh nói có thể, Tô Ngang nói rất tốt.

Chuyện của họ cứ như thế mà quyết định, ngày hôm sau hai người lại tiếp tục hẹn hò với nhau. Cả hai đều không có kinh nghiệm yêu đương nên tìm đại một rạp chiếu phim đi xem phim, sau đó thì đi ăn cơm nhưng cả hai vẫn không nói với nhau nhiều hơn mấy câu so với buổi đầu tiên. Giản Nịnh hỏi anh vài câu đại loại như có phải làm quân nhân rất bận hay không, nhất định phải ở lại đơn vị suốt như vậy à?

Tô Ngang nói đúng là như vậy, khoảng chừng vài ba tháng mới có thể về nhà một lần. Anh nhất định phải nói rõ ràng với con gái nhà người ta, nếu không thì chẳng khảc nào anh ấy đang đi lừa cưới đúng không?

Cuối cùng anh còn bổ sung thêm một câu. Anh nói cô có thể tới khu nhà tập thể dành cho gia đình của quân nhân để tìm anh. Sau khi hai người kết hôn xong, báo cáo lên cấp trên là có thể được cấp phòng ở.

Đến khi đó cô cứ trực tiếp ở lại, quân hàm của anh không thấp cho nên phòng được cấp sẽ không đến nỗi tệ.

Ý của anh là nói Giản Nịnh có thể tòng quân (*), nếu như cô không muốn thì thỉnh thoảng qua đó thăm anh cũng được.

(*) Tòng quân: Người thân của quân nhân đi theo sống cùng với họ ở khu vực đóng quân của đơn vị.

Giản Nịnh hỏi anh sau khi kết hôn có thể đưa thẻ lương cho cô không.

Tô Ngang sững sờ một lúc rồi gật đầu nói anh sẽ đưa.

Giản Nịnh nghe anh nói vậy thì rất vui.

Đối với một người mắc chứng chống đối xã hội như cô sau khi kết hôn chồng không về nhà, tiền lương còn nộp lại cho cô thì còn gì tuyệt vời hơn nữa đây?

Sau đó Giản Nịnh không hỏi thêm gì nữa. Ăn xong bữa cơm trở về Tô Ngang cứ ngỡ là mối hôn sự này lại không thành. Dù sao sống nơi xứ lạ vẫn rất cực nhọc, công việc của Giản Nịnh đang ổn định cho nên cô sẽ không từ chức, chỉ là không ngờ Giản Nịnh lại đồng ý cuộc hôn nhân này, còn nói là rất phù hợp.



Người lớn hai nhà đều thấy tuổi tác đôi bên không quá lớn, cứ đi đăng ký kết hôn là được.

Thế nên chỉ mới ngày thứ ba quen biết nhau hai người đã đi đăng ký kết hôn.

Giản Nịnh mặc váy, Tô Ngang thì mặc quân phục bởi vì anh là quân nhân nhưng như vậy chụp hình ra nhìn cũng rất đẹp.

Sau khi đăng ký kết hôn xong, ngày thứ năm thì cử hành hôn lễ.

Hôn lễ của hai người rất đơn giản, nói đúng ra chỉ là bữa cơm thân mật ra mắt họ hàng đôi bên là xong.

Hai người vừa hay cũng không phải thuộc tuýp người thích ồn ào náo nhiệt. Giản Nịnh không muốn hôn lễ của mình quá khoa trương nên chỉ làm rất đơn giản, Tô Ngang mặc quân phục còn Giản Nịnh mua một chiếc váy cưới kiểu dáng đơn giản. Ngày diễn ra hôn lễ thì bao trọn một tầng khách sạn và khách sạn đó cũng không quá lớn.

Hôn lễ được cử hành vào buổi trưa, sau khi hôn lễ kết thúc Tô Ngang giúp Giản Nịnh thu xếp đồ đạc trong nhà cần mang theo.

Giản Nịnh dọn sang nhà Tô Ngang, Tô Ngang giúp cô đem hành lý vào phòng rồi đưa chìa khóa cho cô.

Chìa khóa mới dành cho nữ chủ nhân của ngôi nhà là cô.

Giản Nịnh nghĩ tới đêm nay là đêm tân hôn vẫn cảm thấy chưa được quen lắm nên hỏi anh: "Anh tắm trước hay em tắm trước?"

Tô Ngang nhường cô: "Em tắm trước đi, để anh sắp xếp quần áo cho em."

Giản Nịnh thấy anh nhường nên đồng ý đi tắm trước, để anh thu dọn quần áo giúp mình.

Cô đã mệt mỏi suốt một ngày nên đi tắm trước. Sau khi đã tắm rửa, mặc đồ ngủ chuẩn bị bước ra ngoài, bỗng cô hốt hoảng nhớ tới đồ lót của mình, không biết Tô Ngang đã động tới đồ lót của cô hay chưa.

Vừa hay mới bước ra ngoài đã thấy Tô Ngang đang cầm đồ lót của cô lắc qua lắc lại vì thấy chúng không phải cùng một bộ.

Tô Ngang còn tưởng là mình đã cầm nhầm, lúc này anh vẫn đang cầm đồ lót của cô trên tay, còn rất nghiêm túc hỏi: "Cái này không phải đều cùng một bộ sao?"

Giản Nịnh xấu hổ muốn chết, cô nào có nghĩ tới chuyện lúc mua đồ lót thì mua một bộ nhưng lúc mặc thì lại không mặc chung một bộ đâu chứ. Lúc này mới thấy được đồ lót của cô nhãn hiệu cực kỳ đa dạng, đừng nói là một bộ hoàn chỉnh, đến cả màu sắc cũng phong phú vô cùng, thật là mất mặt quá mà.

Cô ba chân bốn cẳng chạy tới tự tay sắp xếp quần áo của mình: "Mặc thoải mái là được rồi, phụ nữ bình thường cũng có mặc đồ lót theo bộ đâu."