Chương 11

“Hả?”

Quỷ không đầu đang lải nhải bỗng nhiên dừng lại, sau đó lắc mình bay tới bên cạnh Minh San, lộ ra một đôi mắt nhìn thẳng vào mắt Minh San, lần này Minh San không né tránh nữa mà nhìn thẳng vào cô ta nói: “Chậu quần áo này cô giặt.”

Quỷ không đầu chớp mắt, đắc ý nói: “Cô quả nhiên có thể thấy tôi!”

Minh San đưa chậu cho cô ta, nhưng đôi tay cô ta lại xuyên qua chậu, cô ta buông tay: “Không phải tôi không giúp cô, là tôi không chạm được.”

Minh San nắm lấy cổ tay của quỷ không đầu: “Bây giờ được rồi.”

Quỷ không đầu chỉ cảm thấy một luồng âm khí mạnh mẽ rót vào trong cơ thể, cơ thể lập tức ngưng tụ lại rất nhiều. Cô ta khó hiểu nhìn Minh San, một người sống như cô, sao lại có âm khí mạnh như vậy?

Nhưng quỷ không đầu đã làm quỷ nhiều năm, vẫn biết nhìn sắc mặt, bây giờ cô chỉ nhìn thấy sự lạnh nhạt trên khuôn mặt mum múp thịt của đối phương, có thể để gương mặt này toát ra thần sắc này, đối phương chắc chắn sẽ không trả lời loại vấn đề này của cô ta.

Quỷ không đầu thành thật lấy nước giặt quần áo.

Một ít máu trên mặt của cô ta do cử động mà nhỏ xuống chậu, nhanh chóng lan ra trong nước, chậu nước không màu bị máu nhuộm thành màu hồng, sau đó chuyển sang màu đỏ tươi, từ từ ngấm vào bộ đồng phục màu trắng xanh của học sinh.

Nhưng ai nhìn thấy cũng không để ý lắm, những người khác trong phòng tắm chỉ nhìn thấy Minh San đứng ôm tay đứng bên cạnh, ở bồn rửa mặt đặt một chậu quần áo, nước bao phủ quần áo, khẽ chuyển động.

Đào Lâm nhìn Minh San đã giặt xong đồng phục quay trở lại phòng ngủ, cô ta kiểm tra một lần, phát hiện quần áo lần này giặt còn sạch sẽ hơn, cô ta hài lòng gật đầu, không hề do dự nói một câu cảm ơn.

Minh San ý vị sâu xa nói: “Không cần khách sáo.”



Ngày hôm sau là thứ hai, cũng là ngày chào cờ.

Lấy lớp làm đơn vị, sau khi chào cờ xong cũng không thể lập tức rời đi, học sinh phải ở lại nghe nhạc trên khán đài và rời khỏi sân thể dục theo trật tự.

Lớp năm không phải lớp rời đi đầu tiên, cho nên cần phải đứng tại chỗ một khoảng thời gian.

Vóc dáng Đào Lâm cao, vị trí trong lớp đứng từ cao đến thấp, cô ta là nữ sinh đứng đầu tiên trong lớp, đứng đầu, lần nào cũng phải có tinh thần tốt, học sinh nhìn, các giáo viên và giám đốc trường học cũng sẽ thỉnh thoảng nhìn qua.

Đào Lâm ngẩng đầu ưỡn ngực, bước đi mạnh mẽ.

Đột nhiên cô ta nghe được mấy tiếng “xoẹt… xoẹt”, giống như âm thanh tiếng vải bị xé rách.

Ngay sau đó từng tràng cười truyền đến từ phía sau cô ta.

Đào Lâm quay đầu lại, phát hiện có mấy nam sinh trong đội ngũ mặt đỏ tía tai nhìn mình, trong đó có người thật sự không nhịn được, bật cười, sau đó vội vàng che miệng lại.

Đào Lâm nhíu mày, nữ sinh đứng phía sau cô ta chọc vào eo cô ta: “Đào Lâm, đồng phục của cậu bị rách!”

Đầu Đào Lâm ong lên một tiếng, bàn tay run rẩy sờ ra phía sau, đầu ngón tay chạm phải?? Qυầи ɭóŧ bên trong của cô ta.

Chuyện của Đào Lâm truyền khắp lớp học, tiết học đầu tiên, học sinh vốn dĩ còn hơi buồn ngủ, nhưng nghe thấy náo nhiệt, lập tức có tinh thần, còn không chờ chuông vào lớp, trong lớp học đã rất ồn ào.

Minh San không gia nhập vào đội quân thảo luận, cằm cô đặt trên sách, không có sức lực mà nhìn thời khoá biểu được viết trên bảng đen: “Vì sao vì sao vì sao… Hôm nay lại có hai tiết toán học?”

Lần đầu tiên Ứng Vũ Quân thấy bạn cùng bàn nói nhiều như vậy, cười mở nắp bình giữ nhiệt ra: “Cậu quên rồi sao? Thứ hai tuần trước giáo viên dạy toán nghỉ, chúng ta tự học, hôm nay là học bù cho lần trước.”

Minh San chân thành nói: “Quả thật cô ấy không cần nghiêm túc như vậy, chúng ta đều không để bụng.”

Quách Bằng ngồi bàn trước rất tán thành gật đầu. Nếu như điểm toán của Minh San đang nỗ lực chạy về điểm chín mươi, thì Quách Bằng lại lơ lửng gần vạch đạt tiêu chuẩn, lần kiểm tra tháng trước, cuối cùng cậu ta vẫn không thể vượt qua mức tiêu chuẩn, được giáo viên dạy toán trao đổi một hồi, giáo viên dạy toán còn bảo giáo viên chủ nhiệm lớp năm sắp xếp đại biểu toán học ngồi cùng bàn với cậu ta, giúp đỡ cậu ta học toán học.

Nhưng hiệu quả cũng không quá rõ ràng, bây giờ Quách Bằng đối với môn toán cảm thấy rất khó hiểu, cũng không muốn thảo luận về chủ đề này, cậu ta vô thức nhìn quanh lớp, kinh ngạc nói: “Hôm nay lớp chúng ta thiếu mất mấy người, tôi biết Kỷ Xu và Đào Lâm, còn có ai nữa?”

Đại biểu môn toán vừa lậy sách giáo khoa vừa nói: “Còn có Mao Giai Giai và Lữ Vũ Toa, buổi sáng lúc tôi đến văn phòng nghe thầy nói, Mao Giai Giai bị chó nhà cậu ấy cắn, buổi sáng hôm nay Lữ Vũ Toa bị ngã cầu thang, trẹo chân rồi.”

Quách Bằng nghe được tặc lưỡi: “Có phải có người nguyền rủa lớp của chúng ta hay không, hai ngày nay luôn có người xảy ra chuyện!”

Đại biểu toán học trừng mắt nhìn cậu ta một cái: “Sao điểm chính trị của cậu lại đạt tiêu chuẩn chứ?”

Quách Bằng: “Cậu đừng không tin, có một số việc khoa học không thể giải thích rõ được.” Quách bằng cầm lấy túi đựng bút trên bàn sách, chỉ vào một sợi dây treo trên đó nói: “Thấy không, đây là thứ tôi xin được ở chùa Ngọc Tuyền, sau khi xin được, lưng không còn đau, chân cũng không đau, hơn nữa ăn cơm cũng rất ngon miệng.”

“...”