Chương 12

Minh San nâng mí mắt liếc nhìn thứ Quách Bằng đang cầm, là một lá bùa hình tam giác màu đỏ, bên ngoài được bọc một lớp ni lông mỏng, toả ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.

Nhưng ánh sáng vàng này người thường không nhìn thấy, đại biểu toán học lại ghét bỏ nói: “Trâu bò như vậy, sao lại không quan tâm đến thành tích học tập chứ?”

Quách Bằng: “Người ta quan tâm chính là sức khoẻ, phương diện học tập muốn bái Văn Xương Đế Quân, chờ nghỉ trung thu, hai chúng ta cùng đi, để cậu mở mang thêm ít kiến thức về thế giới kỳ diệu.”

Đại biểu toán học nghiêm túc nói lời từ chối: “Không, tôi là người kiên định theo chủ nghĩa Mác.”

Quách Bằng cũng muốn phổ biến kiến thức về lĩnh vực này với các bạn cùng lớp, nhưng không may chuông vào lớp reo nên cậu ta phải im lặng và lấy sách giáo khoa ra.

Tiết này là tiết tiếng anh, tâm trạng Minh San khá tốt, cái này cô biết. Nhớ trước đây khi còn trấn thủ ở núi dưới âm phủ kia, có một con ma vô tình đột nhập vào núi hoang, Minh San đã cứu hắn ta khi hắn ta sắp bị gió mạnh thổi bay.

Tất nhiên không phải là cô có lòng tốt gì, mà chỉ là dáng vẻ của con ma này không giống những con ma khác, tóc vàng mắt xanh, không phải linh hồn của một yêu quái nào đỏ, mà thuần khiết chính là quỷ hồn của con người. Minh San thấy lạ lẫm nên kéo hắn ta vào hốc cây của mình.

Lời nói của con ma này cũng kỳ quái, huyên thuyên hoàn toàn nghe không rõ, sau đó Minh San nghe thấy hắn ta vấp váp và giải thích bằng mấy từ ngữ cô có thể hiểu được. Hắn ta là người phương Tây, thích văn hoá phương Đông, sau khi chết lẽ ra hắn ta phải đợi sứ giả câu hồn phương Tây bọn họ đến dẫn hắn ta về, nhưng tên này vừa nghe kiếp sau mình còn phải làm người phương Tây, ăn vạ không chịu, lúc đó Hắc Bạch Vô thường theo Minh Tư tới, trong trường hợp này hắn ta phải làm thêm các thủ tục bổ sung, sau khi chờ dưới đất một khoảng thời gian, tên này không chịu ngồi yên, bắt đầu di chuyển đến địa bàn của Minh San.

Minh San cũng nhàm chán, trò chuyện với con ma phương Tây này mấy năm, học hết được ngôn ngữ phương Tây. Không nghĩ tới thứ học trong lúc nhàm chán đó, bây giờ lại có tác dụng.

Khác với toán học, tiết học tiếng Anh của Minh San thật sự rất nhẹ nhàng, tâm trạng rất vui vẻ.

Nhưng niềm vui và nỗi buồn của con người không giống nhau, cùng lúc đó, Kỷ Xu ôm mẹ Kỷ khóc, đôi mắt sưng như quả hạnh đào: “Mẹ, làm sao bây giờ, con không còn mặt mũi để ra ngoài hu hu…”

Mẹ Kỷ thấy con gái bảo bối của mình khóc như vậy rất đau lòng, đưa ra chủ ý: “Con lại dùng nước hoa che lại giống như trước đây, mẹ sẽ liên hệ bác sĩ chuyên nghiệp cho con.”

“Không có tác dụng.” Kỷ Xu tuyệt vọng giơ tay lên: “Mẹ ngửi mùi này của con bản thân cũng muốn nôn!”

Nơi đó hướng trực tiếp về mình, mẹ Kỷ không hề phòng bị, mùi nước hoa và mùi lạ kia trộn lẫn nhau xông tới, lực sát thương mười phần, mẹ Kỷ không nhịn được, sắc mặt tái nhợt, lập tức nôn khan ra tiếng, che mũi lại lùi về phía sau.

Kỷ Xu không thể tin được: “Bây giờ trong lòng con yếu ớt như vậy, mẹ không thể giả vờ một chút sao?”

Mẹ Kỷ khó khăn lắc đầu: “Xu Xu, mùi bây giờ của con mẹ thật sự không thể giả vờ được. Lúc trước con cũng không bị nghiêm trọng, sao bây giờ đột nhiên lại như vậy?”

Kỷ Xu trầm mặt xuống: “Con cũng không rõ, ai biết được ngủ một giấc dậy lại thành như vậy.” Cô ta quả thật có hơi hôi nách, nhưng không nghiêm trọng, chỉ có khi ra nhiều mồ hôi không thay quần áo mới xuất hiện, hơn nữa trên người cô ta luôn xịt nước hoa, người khác căn bản không ngửi được, nào biết mũi chó của Minh San kia lại ngửi được! Cô ta còn làm trò nói trước mặt nhiều người như vậy!

Kỷ Xu hung dữ nắm góc chăn, nước mắt lại chảy ra: “Con không muốn đi học, con như vậy quay về bọn họ chắc chắn đều biết con hôi nách, tất cả mọi người sẽ chê cười con!”

Tưởng tượng đến những người đó sẽ trực tiếp giễu cợt cô, thậm chí chỉ tay sau lưng cô, Kỷ Xu sợ đến mức nước mắt chảy càng nhiều hơn.



Thời khoá biểu buổi sáng ngoài toán học ra, tất cả đều rất hoàn mỹ. Trường cao trung của thành phố Tấn Hải đã lựa chọn phân môn khoa học tự nhiên kiểu mới, ngoài các môn cơ bản là tiếng trung, tiếng anh và toán, có thể chọn ba môn còn lại, nhưng nếu chọn sử sẽ là khoa xã hội, nếu chọn vật lý, sẽ là khoa tự nhiên. May mắn nguyên chủ Minh San chọn khoa xã hội, chính là tổ hợp lịch sử, địa lý và chính trị, trong tất cả các môn học ở cao trung Minh San ghét nhất là toán học, những môn khác đều có thể chấp nhận, trên sách vở có rất nhiều kiến thức cần học thuộc và hiểu, mà là một trong số những người xuất sắc của huyền môn, đọc sách và hiểu nó cũng là một kỹ năng cần thiết.

Hơn nữa còn có thể hưởng thụ đồ ăn ngon, cuộc sống này đối với Minh San mà nói rất hài lòng, giữa trưa cơm nước xong, Minh San dạo tới dạo lui rồi quay về phòng ngủ, khi cô đóng cửa quay người lại, phát hiện Đào Lâm như một linh hồn nhìn chằm chằm vào cô.

Cô ta hít mũi một cái, sau đó trầm giọng nói: “Tôi biết là cô làm, tối qua khi cô giặt đồng phục cho tôi đã động tay động chân lên đó.”