Chương 13

Minh San cười liếc nhìn cô ta một cái, trở lại bàn học của mình, kéo ghế dựa ra tới chỗ có ánh nắng, ngửa mặt lên, lúc này mới lười biếng trả lời Đào Lâm: “Đừng đẩy lên người tôi, tôi không có động tay, tôi lại không phải là cô, trộm lấy kéo cắt quần của bạn học, làm người ta mất mặt.”

Trong nháy mắt Đào Lâm luống cuống: “Cô nói cái gì vậy! Đừng nói hươu nói vượn!”

Minh San quay đầu đi, ánh nắng quá chói mắt khiến cô nheo mắt lại: “Có nói bậy hay không trong lòng cô hiểu rõ. Ôi, điện thoại kia của cô còn ghi âm đúng không, muốn đưa thứ này cho giáo viên nghe sao?”

Câu này khiến cho Đào Lâm càng luống cuống, run tay tắt ghi âm ở điện thoại.

Minh San chậm rãi nhắm mắt lại: “Tôi nói cho cô biết, chuyện lúc trước coi như bỏ qua, chúng ta xí xoá toàn bộ, sau này cô đừng chọc vào tôi.”

Nguyên chủ Minh San mặc dù không bị những người này gϊếŧ chết, nhưng họ chiếm nguyên nhân rất lớn, dù sao cũng là một mạng, trước khi Minh San chết đều mang oán khí với những người này, theo lẽ thường mà nói mấy thứ này sẽ không có tác dụng nhanh như vậy, nhưng cô động ít tay chân, khiến cho chúng phát tác trước hạn.

Nhưng đứa nhỏ này cuối cùng vẫn lương thiện, chút oán khí như vậy đã tan biến, nếu dựa theo tính cách của cô, chắc chắn sẽ không kết thúc nhẹ nhàng như vậy. Nhưng Minh San chân chính đã không ý kiến, cô một người từ ngoài đến cũng sẽ không làm cái gì nhiều.

Bây giờ chuyện của Minh San đã giải quyết xong, cô chỉ hy vọng những người này đừng tiếp tục ngu ngốc.

Đào Lâm nắm chặt lan can trên giường, trừng mắt nhìn về vẻ mặt đắc ý của Minh San ở bên dưới, lúc này cửa phòng lại bị người đẩy ra một lần nữa, là người thứ tư trong phòng Tống Ninh Na, cô ấy là học sinh ngoại trú, chỉ giữa trưa quay về phòng nghỉ ngơi, buổi tối sẽ về nhà.

Tống Ninh Na đảo mắt liếc nhìn Đào Lâm và Minh San, chỉ cảm thấy không khí giữa hai người kỳ quái, giống như có chỗ nào đó thay đổi, nhưng quan hệ của cô ấy và hai người không quá thân thiết, cũng không nói gì thêm, Phạm Lộ Gia đi theo phía sau Tống Ninh Na tâm trạng rất tốt, vừa hát vừa đi vào, cố gắng nhịn cười liếc nhìn Đào Lâm một cái, sau đó bước nhanh đến trước mặt Minh San, ngón tay chọc chọc vào khuôn mặt mum múp thịt của Minh San.

Minh San nâng mí mắt lên nhìn cô ấy.

Phạm Lộ Gia giơ ngón tay cái lên về phía cô: “Minh San, cậu thật sự không làm tớ thất vọng!”

Đào Lâm sắp tức chết rồi, Minh San, cô chờ đó cho tôi!

Minh San cảm nhận được ác ý từ phía Đào Lâm bên kia truyền đến, cũng không quá để ý, nói với Phạm Lộ Gia: “Cậu rót cho tớ cốc nước ấm.”

Phòng nước chỉ cách phòng ngủ một đoạn, nhưng bây giờ cô lười động đậy. Buổi sáng cô nhìn thấy Phạm Lộ Gia đã lấy một bình nước ấm, đoán chắc bây giờ vẫn còn đầy.

Phạm Lộ Gia ngạc nhiên: “Được lắm, còn biết sai người khác.” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn lấy bình rót một cốc nước cho Minh San.

Minh San nhìn cốc nước ấm, nói với Phạm Lộ Gia: “Hôm nay cậu đừng ăn cá.”

Phạm Lộ Gia: “Buổi tối tớ muốn ăn cái gì đó ngon ngon, tớ muốn ăn lẩu xào cay với Na Na.”

Nhưng con gái luôn thay đổi, buổi tối khi tiến vào căn tin, Phạm Lộ Gia vừa nhìn thấy cá mè hoa mới lên ở chỗ thuỷ sản đã lập tức không đi nổi.

“Mùa này thích hợp ăn cá mè hoa…”

Dì đứng ở cửa cười: “Bạn học nhỏ này biết thật nhiều đó, cá này buổi chiều mới mang vào, rất mới, muốn lấy một phần không?”

Phạm Lộ Gia nhìn thịt cá trắng như tuyết kia, không nhịn được mê hoặc: “Lấy một phần ạ.”

Tống Ninh Na: “Nhanh như vậy cậu đã vứt bỏ tớ rồi sao? Không phải nói ăn lẩu xào cay sao?”

Phạm Lộ Gia cười hì hì ôm lấy cánh tay của Tống Ninh Na: “Ngày mai ăn cùng với cậu.”

Tống Ninh Na: “Không, ngày mai tớ ăn chay. Tớ gọi một phần lẩu xào cay, hai chúng ta đổi thức ăn với nhau.”

“OK, tớ đi chiếm chỗ trước.”



Minh San vừa mới quyết định buổi tối ăn gì thì nghe được tiếng ầm ĩ ở trong căn tin.

“Uống dấm đi, uống dấm có tác dụng!”

“Đấy là biện pháp thô lỗ, nhanh chạy đến phòng y tế đi.”

“Đừng uống nước, để bác sĩ lấy ra giúp cậu.”



Cô ngẩng đầu nhìn về bên kia, chỗ trung tâm vẫn là hai người quen, trong đó có một người khuôn mặt trắng bệch, một bàn tay vuốt ở chỗ yết hầu, mặt đau khổ, một người khác kéo tay cô ấy đứng lên, vội vã muốn đi về hướng cầu thang.

Phương hướng đúng lúc ở chỗ Minh San bên này.

Khi họ đang định đi qua cô, Minh San nói với Phạm Lộ Gia lời lúc trưa cô đã nhắc nhở: “Không phải bảo cậu đừng ăn cá sao?”

Lúc này hai người mới chú ý tới cô, Phạm Lộ Gia dừng bước, khó khăn nói: “Tớ bị hóc… Bị hóc mới nhớ ra…”

Minh San: “...”

Bởi vì vừa rồi nói chuyện, Phạm Lộ Gia vô thức làm động tác nuốt xuống, kết quả chỗ bị hóc trong yết hầu giống như mắc càng sâu hơn, đau đến mức cả khuôn mặt cô ấy đều vặn vẹo.

Minh San đi lên phía trước, bàn tay để ở phía sau cổ Phạm Lộ Gia, ấn nhẹ.

Phạm Lộ Gia chỉ cảm thấy yết hầu đột nhiên rất ngứa, cô ấy không nhịn được, dùng sức ho khan một tiếng, có thứ gì đó theo sau bay ra ngoài, cảm giác khó chịu chỗ yết hầu bị dị vật cản chở cũng biến mất theo.

Cả người lập tức thoải mái.