Chương 14

Phạm Lộ Gia nhìn xương cá trong suốt thật dài cô ấy vừa nhổ ra ở trên mặt đất, theo bản năng sờ cổ mình.

Vẻ mặt Tống Ninh Na cũng là nghĩ mà sợ: “May mắn nhổ ra được, nếu không giọng nói cũng bị phá rồi?”

Phạm Lộ Gia cẩn thận cảm nhận thử: “Còn tốt.” Khi nói chuyện ánh mắt nhìn Minh San. Trong lòng cô ấy không giữ được chuyện, cuối cùng không nhịn được trực tiếp hỏi: “Lúc trước vì sao cậu không cho tớ ăn cá, biết tớ sẽ bị hóc xương cá sao?”

Suy đoán này có hơi hư ảo, nhưng Phạm Lộ Gia không nghĩ ra lý do thứ hai.

Minh San: “Từ trên mặt cậu nhìn ra.” Cô không nói những thuật ngữ đó ra, nói Phạm Lộ Gia nghe cũng không hiểu, còn lãng phí nước miếng.

Nhưng Phạm Lộ Gia lại ra vẻ rất hiểu biết: “Là giác quan thứ sáu của phụ nữ sao?”

Minh San: “?”

Tống Ninh Na: “Giác quan thứ sáu này không phải đều ở trên người mình sao, còn có thể cảm nhận trên người người khác sao?”

Phạm Lộ Gia: “Sao lại không có, giác quan thứ sáu của mẹ tới đều ở trên người cha tớ, mỗi lần ông ấy ngo ngoe rục rịch, đưa mắt với mấy tiểu hồ ly ở bên ngoài đó, mẹ tớ đều phát hiện ra đầu tiên, ấn chết bọn họ…”

“...”

Các dì đang lấy cơm quay lại nhìn Minh San với ánh mắt ngưỡng mộ.

Cuối cùng Phạm Lộ Gia và Tống Ninh Na bưng đồ ăn trước đó đến bàn của Minh San. Trước đó Phạm Lộ Gia thật sự thèm ăn cá, nhưng vừa mới ăn hai miếng đã bị hóc, bây giờ nhìn thấy miếng thịt cá nhỏ nhắn trắng như tuyết không chỉ bình tĩnh mà cổ họng còn vô thức cảm thấy đau đớn. Cô ấy cầm đôi đũa chậm chạp không ra tay được, gương mắt nhìn người ngồi đối diện ăn ngon lành, hai má phình lên giống như sóc, bất tri bất giác cứ nhìn như vậy.

Minh San nhạy bén như vậy, một đôi mắt cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, tất nhiên cảm nhận được, nhân lúc đặt bát cơm ngẩng đầu lên: “Nhìn tớ làm gì?”

Phạm Lộ Gia: “Cậu ăn cơm ngon quá, nhìn cậu ăn tớ cũng cảm giác như mình ăn rồi, rất thoả mãn.”

Minh San: “...”

Làm một lão quỷ nghìn năm, Minh San cảm giác có đôi khi khoảng cách giữa mình và người hiện đại là một trời một vực.

Nhưng Phạm Lộ Gia để ý đến Minh San, cô ấy lại dẫn theo Tống Ninh Na, hầu như lần nào cũng ăn cùng bàn với Minh San, đồ ăn cũng gọi như Minh San, nhưng sức ăn của họ chỉ bằng một phần ba.

Quan hệ của ba người tốt lên rõ ràng.

Phòng ngủ bốn người, Đào Lâm lập tức phát hiện mình bị cô lập, trước đây Phạm Lộ Gia và Tống Ninh Na, bản thân cô kéo theo Minh San ngốc nghếch, bây giờ Minh San cũng chạy sang bên kia, người đáng ghét đều ở cùng nhau, khi quay về không ai nói chuyện, cho dù nói chuyện cũng là Phạm Lộ Gia lấy lời nói nghẹn cô ta, không đến hai ngày Đào Lâm đã không chịu nổi, nói với giáo viên muốn đổi phòng ngủ, nhưng bị giáo viên đuổi quay về.

“Bây giờ phòng ngủ đều đủ quân số, mọi người đều không đồng ý đổi phòng ngủ, em ra ở chỗ nào? Nếu có người đồng ý đổi phòng ngủ với em, hai người các em đều đồng ý, tôi sẽ không có ý kiến.”

Bây giờ đã là năm ba, đã sống ở ký túc xá ba năm, đã sớm quen thuộc, ai cũng không muốn ở thời điểm học tập căng thẳng lại dọn đến một phòng ngủ xa lạ, Đào Lâm tìm một vòng, không ai đồng ý.

Cô ta quay về phòng ngủ nhìn thấy ba người cùng nhau ăn khoai tây nói chuyện, hoàn toàn ngăn cách cô ta ở bên ngoài, sắc mặt Đào Lâm càng âm trầm, nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt Minh San, trong lòng cô ta khó chịu, thay đổi, mọi thứ đã thay đổi.



Minh San đã quen với cuộc sống của học sinh năm ba, cuộc sống này vừa đơn giản lại vừa hạnh phúc, nhưng cuộc sống tốt đẹp không duy trì quá hai tuần, phiền não đã tìm đến cô, trong thẻ Minh San chỉ còn năm đồng, lông mày cô nhíu lại thật sâu.

Không thể lấy tiền từ chỗ cha mẹ của nguyên chủ, từ sau khi Minh San ban đầu chết, đã tách ra khỏi cha mẹ ruột, bọn họ cũng không có quan hệ với cô. Tiền này còn phải do mình kiếm, nhưng bây giờ cô là học sinh, thời gian rảnh không nhiều, phần lớn thời gian đều ở trường học, ở trường học có thể duy trì vừa học vừa làm, có thể hỗ trợ ở căn tin, nhưng chút tiền ấy còn chưa đủ để tiền để Minh San ăn hết một lượt thức ăn.

Cách có thể kiếm tiền, Minh San nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể dùng nghề cũ, đoán mệnh cho người ta, hoặc là bán bùa chú, đuổi quỷ. Nhưng bây giờ xã hội hiện đại không thể so với trước kia, không nói đến việc quản lý nghiêm ngặt, số người tin cũng không nhiều, dáng vẻ bây giờ của cô càng không có sức thuyết phục gì.

Minh San cầm thẻ còn sót lại năm đồng bên trong mua hai cái bánh bao mang về phòng ngủ, vừa gặm bánh vừa tra trên điện thoại thứ mình muốn biết, lướt một vòng, Minh San phát hiện ra một con đường.

— Mở cửa hàng online.

Bản thân mở một cửa hàng online, không thấy mặt không phát ra giọng nói, cũng không ai biết cô chủ cửa hàng, quan trọng là miễn phí, trong điện thoại đúng lúc có app này.

Minh San tìm tòi các bước mở cửa hàng ở trên mạng, dựa theo hướng dẫn bên trên mở một cửa hàng cho mình.