Chương 22

Minh San và Phạm Lộ Gia cũng vội vã đến căn tin.

“Hôm nay đến muốn, chúng ta đóng gói, đến phòng học ăn.”

Minh San nhìn bóng người đứng ở cửa căn tin, khoé miệng hơi cong lên: “Không cần vội, có người đã gói xong rồi.”

“Hả, ai vậy?” Phạm Lộ Gia nhìn theo ánh mắt của Minh San, phát hiện thân ảnh cao lớn của một người, dáng vẻ quần áo khí thế đều rất quen thuộc, cô ấy hơi híp đôi mắt cận thị, lại nhìn kỹ mặt, nháy mắt trợn tròn: “Tớ m* nó muốn nói…”

Nhưng lý trí khiến cô ấy nhịn xuống, nói lời thô tục trước mặt thầy giáo quản lý chính, chắc chắn là khıêυ khí©h nội quy trong trường học!

Tay trái Viên Hạo Quần cầm một túi, tay phải cầm một túi, đứng ở cửa căn tin, bất kỳ học sinh nào vừa nói vừa cười lại đây nhìn thấy hắn ta cũng tự giác đè thấp âm lượng, cẩn thận mà liếc mắt nhìn hắn ta một cái, hoặc nhanh chóng vào căn tin.

Viên Hạo Quần đứng ở chỗ này nửa tiếng đồng hồ, đồng thời bắt được hai học sinh trong nhóm người tự ý sửa đồng phục của mình, vừa mới nói xong với một học sinh, đã nhìn thấy Minh San và bạn cùng phòng của cô đi lại bên này.

Minh San liếc nhìn một cái túi trong tay Viên Hạo Quần, ánh mắt sáng lên: “Thầy, đây là cho em sao?”

Sắc mặt Viên Hạo Quần cứng ngắc lấy ra hai cái túi: “Đây là bánh bao nhân trứng sữa em muốn, còn có… Lá bùa…”

Ở thời điểm Phạm Lộ Gia còn nghi ngờ hiện thực, Minh San đã mở túi ra, lấy một cái bánh bao nhân sữa từ trong hộp ra nhét vào miệng.

Phạm Lộ Gia liếc nhìn sắc mặt của Viên Hạo Quần, bánh bao nhân trứng sữa mềm mại thơm tho trên tay, nhưng cô ấy hoàn toàn không dám ăn.

Minh San mặc kệ những thứ đó, trực tiếp nhét vào miệng, mùi sữa thơm lừng, mềm mại như kem: “Khó trách nổi tiếng ở trường như vậy, vẫn luôn không tranh được.”

Nghe được Minh San nói, sắc mặt vốn dĩ đã đen của Viên Hạo Quần lại càng đen: “Không phải là do em thức dậy quá muộn sao? Em nhìn xem bây giờ đã là mấy giờ, hơn mười phút nữa đã đến giờ tự học buổi sáng, em mới từ phòng ngủ lại đây! Chờ em cơm nước xong, còn kịp giờ vào lớp sao? Ngày nào cũng như vậy sao?”

Phạm Lộ Gia bị nói trúng chột dạ cúi đầu.

Minh San lại lấy ra một cái bánh bao nhân trứng sữa, khách sáo hỏi Viên Hạo Quần: “Thầy, thầy ăn không?”

Tâm trạng Viên Hạo Quần không tính là tốt: “Tôi không ăn!”

Lời còn chưa nói xong, bánh bao nhân trứng sữa trực tiếp rơi vào miệng minh San.

Viên Hạo Quần: “...” Vừa nãy hắn ta nhầm rồi, hắn ta thật sự sắp bị học sinh này chọc cho tức chết.

Viên Hạo Quân nghĩ đến chuyện chính còn chưa nói, lại nghe Minh San nói tiếp: “Giữa trưa tan học chúng ta lại trao đổi lại.” Cô rút một lá bùa khác trong túi ra, nhét vào tay hắn ta: “Thầy mang theo bên người, thứ kia hình như không phải buổi tối mới xuất hiện.”

Nháy mắt sắc mặt Viên Hạo Quần thay đổi, hắn ta siết chặt lá bùa rẻ tiền trong lòng bàn tay, sống lưng lạnh toát, thậm chí ánh nắng sáng sớm không mang tới bất kỳ ấm áp gì.

Đêm qua, hắn ta cầm những lá bùa thu của Minh San mang về chỗ ở của mình. Viên Hạo Quần được trường học sắp xếp một phòng ngủ giáo viên, là phòng đơn, vận may của hắn ta cũng tốt, khi mới nhận chức đúng lúc có một phòng trống.

Hắn ta tuỳ tiện đặt những lá bùa lên bàn, chuẩn bị ngày mai mang đến văn phòng, thứ này hắn ta chuẩn bị khi tốt nghiệp sẽ trả lại cho Minh San.

Sau khi rửa mặt, Viên Hạo Quần nằm xuống gối là đã ngủ, hắn ta chưa bao giờ mất ngủ, nửa đêm sét đánh cũng không bị làm ồn mà tỉnh, cơ bản một đêm đều ngủ đến khi hừng đông, từ nhỏ đến lớn được không biết bao nhiêu người hâm mộ, nhưng đêm nay, trong lúc Viên Hạo Quần ngủ mơ nghe được một âm thanh.

Linh hoạt mờ mịt lại mang theo tia lạnh lẽo, âm thanh kia giống như từ xa đến gần, kéo hắn ta từ trong mộng ra.

— Tìm a tìm a tìm bạn,

Tìm được một người bạn tốt,

Ăn luôn trái tim của bạn,

Hì hì hì~

Bạn là bạn tốt của tôi…

Bài hát thiếu nhi quỷ dị vang vọng khắp nơi, chờ đến khi Viên Hạo Quần nghe rõ nội dung ca từ, cũng hoàn toàn tỉnh táo. Hắn ta không biết tên biếи ŧɦái nào nửa đêm không ngủ hát loại nhạc này, đang muốn tìm chính chủ nói hai câu, âm thanh quỷ dị linh hoạt kia đã quanh quẩn bên cửa.

Sau đó cửa phòng bị người gõ vang.

"Thùng thùng thùng!”

Tiếng gõ cửa vang lên liên tiếp, cùng với đó là âm thanh nho nhỏ: "Tôi tới tìm bạn… Bạn mở cửa ra nào…”

Viên Hạo Quần lập tức đen, đùa đến mức độ này cũng thật quá đáng!

Hắn ta xốc chăn lên xuống giường, lê giày đi tới cửa, vừa muốn mở cửa, ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn ta lại nhìn từ chỗ mắt mèo liếc ra bên ngoài.

Bên ngoài hành lang chỉ có ánh đèn của chỉ dẫn lối thoát an toàn, ánh đèn màu xanh không tính là quá sáng, nhưng đối với Viên Hạo Quần mà nói như vậy là đủ rồi. Hắn ta thông qua mắt mèo không nhìn thấy có bóng người bên ngoài.

Hắn ta đang nghĩ ngợi có phải người nọ đã trốn đi rồi hay không, thì âm thanh "thùng, thùng, thùng” có tiết tấu kia lại vang lên. Bàn tay của Viên Hạo Quần dán lên cửa có thể cảm nhận rõ ràng chấn động do bị đánh mang đến.

Đôi mắt Viên Hạo Quần lại dán lên mắt mèo một lần nữa, lần này hắn ta nhìn cẩn thận hơn, cuối cùng, ở dưới mắt mèo, gần như tới chỗ gần cửa, hắn ta thấy được một cái bóng màu trắng đong đưa, nhưng không phải là có hơi quá nhỏ sao? Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, thứ kia bắt đầu hoạt động, từng chút từng chút di chuyển vào trong phạm vi tầm nhìn của hắn ta.