Chương 23

Trong nháy mắt tròng mắt Viên Hạo Quần trừng lớn, cùng lúc đó, thế giới quan vô thần của hắn ta cũng lung lay sụp đổ.

Hắn ta đột nhiên véo cánh tay mình, rất đau.

Đây là sự thật! Không phải mơ?

Đứng trước cửa chính là một người giấy màu trắng to bằng bàn tay, nó có đầu tròn và tứ chi thon dài, cơ thể rất mỏng, như một trang giấy bình thường, nhưng lại trái với quy luật khoa học mà đứng thẳng, không chỉ đứng, nó còn giống như người sống đứng trước mặt Viên Hạo Quần rồi đi hai bước, sau đó, người giấy giống như cảm nhận được cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Lông mày được vẽ bằng nét bút màu đen, môi đỏ rực, nó nheo mắt lại, nhếch môi phát ra tiếng cười: “Hì hì hì… Bạn tốt của tôi, tôi tìm được bạn rồi.”

Thế giới vô thần kiên định của Viên Hạo Quần hoàn toàn vỡ nát, hắn ta lập tức lùi về phía sau rời xa cửa.

Cửa lớn bị người giấy bên ngoài đập “rầm rầm rầm”, trên cánh cửa kim loại rắn chắc nhanh chóng tạo ra mấy dấu vết rõ ràng, có thể tưởng tượng được thứ này mạnh đến mức nào?

Viên Hạo Quân hít một hơi thật sâu, vội vàng chạy về mép giường, lấy điện thoại ra gọi cho 110, nhưng tín hiệu điện thoại bị mất, hoàn toàn không gọi được.

Không biết từ khi nào, âm thanh mạnh mẽ đấm vào cửa đột nhiên biến mất, bên ngoài rất yên tĩnh, Viên Hạo Quần chỉ có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ trong l*иg ngực mình. Hắn ta cũng không dám bật đèn, nắm chặt điện thoại, lặng lẽ tiến lên, dùng ánh sáng yếu ở chiếu vào cửa phòng.

Ánh đèn đong đưa, giống như chiếu sáng một bóng trắng?

Trong lòng Viên Hạo Quần chấn động, nhanh chóng chiếu đèn đến chỗ vừa rồi, ở dưới đáy khe cửa, quả thật có một đồ vật, một vật mỏng dính mắc ở khe cửa, không ngừng giãy giụa chen từ bên ngoài vào, đã lộ ra nửa cái đầu.

Viên Hạo Quần chỉ cảm thấy máu cả người đột nhiên xông lêи đỉиɦ đầu, cũng không biết hắn ta lấy can đảm từ đâu, khom lưng cầm dép lê ở dưới chân lên, đi nhanh lên phía trước, chạy thẳng đến đập lên đầu người giấy kia: “Cút, cút cút…”

Tiếng dẹp lê đập lên cửa kim loại phát ra tiếng vang “rầm rầm”, người giấy vừa mới bắt đầu không đề phòng Viên Hạo Quần, không nghĩ lá gan hắn ta lớn như vậy, sau khi ăn hai đế giày, cũng phát bực, cái miệng đỏ bừng đột nhiên mở ra, trực tiếp ngậm lấy đế giày, xoạt hai tiếng, dép lê trên tay của Viên Hạo Quần giống như trang giấy trực tiếp bị miệng của người giấy xé rách.

Viên Hạo Quần cầm nửa chiếc dép còn lại chấn động sợ hãi lùi về phía sau, người giấy đã vươn một bàn tay, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười nham hiểm: “Tôi muốn ăn bạn.”

Viên Hạo Quần ném nửa chiếc dép còn lại trên tay về phía mặt nó, xoay người quay trở lại, từ trong ngăn bàn lấy hung khí duy nhất trong nhà.

Đó là một con dao dọc giấy, hắn ta đẩy ra lưỡi dao sáng loá bên trong, quay trở lại cửa một lần nữa, dũng cảm lao về phía người giấy!

Lưỡi dao vừa rơi xuống đã bị bàn tay mảnh khảnh của người giấy bắt được, Viên Hạo Quần cảm giác mình đang giằng co hoàn toàn không phải với người giấy, mà giống như người đàn ông cao hai mét, trên tay hắn ta nổi đầy gân xanh, dao dọc giấy trên tay cũng không có cách nào tiến thêm, trong đêm tối vang lên một tiếng “răng rắc” giòn giã.

Trên tay người giấy rơi xuống một ít mảnh vụn màu bạc.

Viên Hạo Quần lập tức buông lòng tay, người giấy cười giữ tợn nhìn hắn ta, dùng ngón tay nghiền nát lưỡi dao.

Viên Hạo Quần xoay người chạy, phía sau tay người giấy chống xuống đất, hoàn toàn kéo cơ thể qua khe hở, cất bước đuổi theo Viên Hạo Quần.

Viên Hạo Quần đã không còn đường lui, hắn ta đẩy cửa sổ ra, nhưng hắn ta chỉ liếc nhìn xung quanh phía dưới một cái rồi lui lại, đây là tầng sáu, nếu thật sự nhảy xuống người chắc chắn sẽ chết, còn không bằng đấu với người giấy này một phen. Viên Hạo Quần tìm kiếm vũ khí ở khắp nơi, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại trên vật thể đặt ở trên bàn.

Đó là lá bùa tịch thu của Minh San trong tối nay.

Hắn ta vốn dĩ không tin những thứ này, nhưng bây giờ chỉ có thể ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa, Viên Hạo Quần trực tiếp nhào lên, lấy một xấp bùa từ trong túi ni lông ra.

Người giấy đã đến gần hắn ta, hai người cách nhau khoảng một mét, đôi mắt đen sì của đối phương vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn ta.

“Mày đừng tới đây!” Viên Hạo Quần rút ra một lá bùa nói với người giấy.

Người giấy thấy rõ đồ vật trên tay hắn ta, một tay ôm bụng, cười ha ha, tiếng cười kia lại vừa sắc vừa mỏng, xuyên thẳng qua màng nhĩ.

Trong lòng Viên Hạo Quần lo sợ, ném lá bùa về phía người giấy, lá bùa kia nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, người giấy tiến lên vài bước, đạp lên lá bùa, ôm cánh tay cười nhạo Viên Hạo Quần: “Chỉ có như vậy?”

Ngũ quan vẽ ra tỏ vẻ châm chọc mười phần.

Trong lòng Viên Hạo Quần đột nhiên trầm xuống.

Người giấy nghênh ngang đi về phía trước, Viên Hạo Quần ném tất cả lá bùa trên tay về phía người giấy, xoay người túm lấy đèn bàn, vừa mới quay đầu, đã nhìn thấy người giấy kiêu ngạo dẫm phải một lá bùa, sau đó đột nhiên ôm chân nhảy dựng lên: “Nóng nóng nóng…”