Chương 24

Lá bùa vừa bị dẫm phải kia bỗng chốc phát ra một ánh sáng màu vàng!

Viên Hạo Quần sửng sốt, sau đó lao qua nhặt lá bùa trên mặt đất kia, hắn ta giơ lá bùa về phía trước, người giấy lập tức kiêng kị mà lui về phía sau một bước.

Nhưng nó không định từ bỏ, giống như còn muốn tìm một góc độ khác tấn công Viên Hạo Quần.

Toàn bộ tinh thần của Viên Hạo Quần đều trong trạng thái đề phòng, không dám thả lỏng.

Vì thế một người một người giấy bắt đầu chiến thuật quay vòng, nhưng người giấy khá bất lợi, nó không dám tuỳ tiện dẫm lên những lá bùa rẻ tiền trên mặt, mỗi lần đặt chân đều tránh những lá bùa đó.

Viên Hạo Quần dựa vào tầm nhìn chính trị hai năm của mình mà nhặt lên một lá bùa trên sàn nhà giống hệt lá bùa trên tay, cả hai tay đều cầm lá bùa bảo vệ tính mạng, hoàn toàn không cho người giấy một tia cơ hội.

Cuối cùng người giấy không cam lòng mà trừng mắt với hắn ta, bỏ lại một câu tàn nhẫn: “Ngươi chờ đó cho ta!”

Sau đó nó lại chui qua khe dưới cửa chạy ra ngoài.



Giữa trưa sau khi tan học, nhân lúc thời gian ăn cơm, Viên Hạo Quân kể cho Minh San nghe chuyện xảy ra với mình, nhưng đối phương lại toàn tâm toàn ý ăn cơm, toàn bộ quá trình đều không ngẩng đầu lên. Viên Hạo Quân cũng không để ý, chuyện đêm qua bày rõ trước mắt, kinh khủng và thần kỳ đánh sau vào đại não hắn ta, bây giờ đang ở trong người quán mì người đến người đi, hắn ta đối với sự việc mới này vừa tò mò lại vừa sợ hãi, hắn ta nhìn Minh San: “Hình như em đoán được chuyện tôi sẽ gặp phải những thứ đó?”

Minh San: “Không phải đoán được, mà là nhìn ra, tướng mạo của thầy phạm tiểu nhân.”

Viên Hạo Quần nhớ tới độ cao của người giấy: “Nó quả thật không cao, bộ dạng rất nhỏ, thứ này em cũng có thể nhìn được?”

Minh San lắc đầu: “Không phải người nhỏ này, em nói tiểu nhân ở đây là chỉ người, gia đình thầy xảy ra chuyện, rất dễ thu hút kẻ tiểu nhân vào trong cuộc sống, gần đây thầy chọc tức người ta, người ta mới muốn chỉnh thầy.”

Viên Hạo Quần im lặng một lúc lâu mới nói: “Tôi còn cảm thấy nhân duyên của mình khá tốt, tất nhiên, không tính ở trong mắt học sinh các em.” Bây giờ mới biết được mình làm người rất thất bại, này phải hận bao nhiêu, mới đưa một người giấy đến gϊếŧ mình, tâm trạng Viên Hạo Quần rất phức tạp.

Ăn cơm xong, Viên Hạo Quần lái xe đưa Minh San quay về nhà mình, nhà này không phải là phòng ngủ mà trường học sắp xếp, mà là một phòng ở trong thành phố Tấn Hải, dựa theo lời Minh San nói, người giấy nhận định hắn ta, hắn ta đi đâu người giấy cũng sẽ đi tìm. Nếu như vậy, muốn giải quyết người giấy phải đến nơi ít người, căn hộ kia của Viên Hạo Quần chỉ có mình hắn ta ở, chính là nơi thích hợp, nhưng cách trường học quá xa, chỉ lái xe cũng phải mất hơn một giờ.

Viên Hạo Quần nhớ lại số lượng ít ỏi những phim ma mình xem lúc trước, giống như những đạo trưởng đều có trang bị? Hắn ta hỏi Minh San đang chơi điện thoại: “Em có cần mua chu sa hay cái gì đó tương tự không?”

Minh San ngước mắt nhìn một siêu thị cách đó không xa, gật đầu: “Có đồ muốn mua, thầy dừng ở bên kia một lát.”

Viên Hạo Quần đi theo Minh San vào siêu thị ven đường.

Mười phút sau, hắn ta xách theo hai túi đồ đi ra, thực phẩm đựng trong túi đều là khoai tay lát, bánh quy, chocolate, thạch trái cây, quả hạch…

Minh San đi ở đằng trước, trong tay cầm một hộp kem vừa mới mở.

Viên Hạo Quần: “...”

Thật sự có những người có thể nhảy liên tục giữa đáng tin cậy và không đáng tin cậy.



Căn hộ kia của Viên Hạo Quần đã ba tháng không có người ở, sau khi về nhà, hắn ta thu dọn phòng khách một lượt, thông gió trong phòng.

Đợi một lúc, nỗi sợ hãi do người giấy mang lại lại nảy lên trong lòng, nhìn Minh San sinh vật sống duy nhất ngồi bên cạnh đang ăn vặt xem phim, hắn ta nhịn không được nói chuyện với cô: “Những thứ xem tướng, vẽ bùa này em học được từ đâu? Gia truyền sao?”

Minh San nhớ tới cha mẹ của nguyên chủ, hừ một tiếng: “Trông cậy vào hai người bọn họ, em đã sớm chết đói.” Cô thuận miệng bịa ra một lý do để theo kịp thời đại: “Ở một người quen trên mạng, lần đầu chúng em trò chuyện video, ông ấy phát hiện em là một thiên tài với kỹ năng xuất chúng, sống chết phải nhận em làm học trò, em đành phải cố mà đồng ý.”

Viên Hạo Quần: “...”

Hắn ta sai rồi, còn không bằng bản thân chơi điện thoại.

Thời gian tiếp theo, Viên Hạo Quần tìm một bộ phim điện ảnh, bởi vì lúc nào cũng lo lắng người giấy sẽ xuất hiện, nên hắn ta không thật sự chăm chú xem, chỉ để gϊếŧ thời gian.

Mặt trời dần dần nghiêng về hướng tây, một chút ánh nắng màu vàng đỏ của ngày cũng tắt, trời đất mờ mịt, vạn vật mông lung.

Minh San duỗi eo, vỗ vào bả vai Viên Hạo Quần: “Thầy, đứng lên.”

Trong nháy mắt khuôn mặt Viên Hạo Quần căng chặt: “Là tới, tới rồi sao?”

Minh San hất cằm về phía huyền quan.