Chương 35

Không cần suy nghĩ, lão quỷ nhiệt tình gì đó, không biết là họ Lý hay họ Triệu mà bị cô đá xuống đoạn nhai kia, không nghĩ tới tên này phúc lớn mạng lớn, thế nhưng không bị trận gió lớn ở đoạn nhai thổi chết hắn!

Bạch Vô Thường thấy Minh San sau khi nghe hắn nói xong vẫn luôn im lặng, không khỏi hỏi: "Cô có còn muốn nói cái gì hay không? Nếu đúng sự thật rồi thì đi theo chúng tôi, như vậy cũng có thể miễn giảm tội của cô.”

Minh San nghiêm túc nói: "Tôi đang nghĩ, nhiều khi làm chuyện gì đó cần phải gϊếŧ quỷ diệt khẩu, không thể mang tâm lý may mắn, đây là sai lầm của tôi.”

Hắc Vô Thường nổi giận: "Sao nào, cô còn muốn gϊếŧ diệt khẩu chúng tôi.”

Minh San: "Không, tôi muốn nói với hai người đừng phát tiền thưởng cho lão quỷ kia, hắn mới là người muốn chạy đến dương gian, nhưng bị tôi chặn đường! Thu thập chứng cứ gì đó đều là chuyện vớ vẩn.”

Bạch Vô Thường: “Cô yên tâm, tiền thưởng này tư chủ còn giữ, nói là phải đợi sau khi kết án xong mới kết toán, chuyện cô nói sau khi trở về chúng tôi sẽ điều tra kỹ.”

Minh San: “Được rồi, tôi bên này không có việc gì, hai người đi đi.”

Hắc Bạch Vô Thường: “...”

Hắc Vô Thường tức giận bật cười, nói với Bạch Vô Thường: “Tôi nói rồi, nếu bọn họ dám tự ý vượt ngục, đều rất xảo quyệt, anh nói nhiều như vậy cũng sẽ không nghe.”

Bạch Vô Thường mỉm cười: “Là tôi sai.”

Vừa nói hắn vừa lấy một cái quạt hoàn hồn treo trên người, đây là vũ khí của hắn, mặc dù hắn không có tính công kích mạnh như Hắc Vô Thường, cũng cũng có thể ở thời điểm mấu chốt chi viện. Nhưng rất nhanh, Bạch Vô Thường phát hiện chi viện này của hắn vô dùng, bởi vì khoá câu hồn của Hắc Vô Thường căn bản không bắt được con người.

Khoá câu hồn được làm bằng chất liệu đặc biệt, tự động phân biệt hồn phách, ngay cả linh hồn còn sống cũng có thể câu ra khỏi cơ thể, một câu này rất chuẩn xác, nhưng hôm nay khoá câu hồn tung ra, giống như bị một sức mạnh vô hình đẩy ra, xiềng xích phát ra tiếng kêu giòn tan, giống như bị một lực đánh ngược trở về!

Khuôn mặt xám trắng của Hắc Vô Thường trong nháy mắt lập tức lạnh xuongs, hắn lại quăng xiềng xích trong tay ra một lần nữa, Bạch Vô Thường phối hợp xuất hiện từ một bên khác, quạt hoàn hồn trong tay cũng vung về phía của Minh San, chỉ trong chốc lát, một trận gió lạnh lẽo nổi lên.

Minh San đã bước vào trong vị trí không gian của Hắc Bạch Vô Thường, con người sẽ không nhìn thấy bọn họ, chỉ cảm thấy cơn gió lạnh này phá lệ mạnh hơn bình thường, thổi đến mức cây cối nghiêng ngả, lá cây xôn xao rụng xuống.

Trong không gian, Minh San bị Hắc Bạch Vô Thường tập kích trước sau, hai tay trái phải của cô nắm lấy không khí, trong nháy mắt ngưng tụ thành hai lá bùa.

Chiêu thức ấy khiến cho đồng tử của Bạch Vô Thường không khỏi run rẩy.

Phù văn hoàn toàn hiện ra, Minh San im lặng niệm chú, ngón tay lần lượt chỉ về phía của Hắc Vô Thường và Bạch Vô Thường, quát: “Đi!”

Hai lá bùa lập tức bay đến trước mặt hai vị Vô Thường, phù văn trên mặt nhảy ra, ngưng tụ thành xiềng xích màu đen, quấn lên khoá câu hồn và quạt hoàn hồn của hai người, chỉ trong chốc lát, hai pháp khí trực tiếp bị phù văn che khuất, khi xuất hiện đã ở trong tay Minh San.

Tất nhiên là không thể tiếp tục đánh.

Trên tay họ đã không còn gì.

Bây giờ hai vị Vô Thường đã biết, người này thật đúng là có thể làm được “Diệt khẩu.”

Cứng không được thì mềm, sau khi khϊếp sợ qua đi, bây giờ Bạch Vô Thường đã bình tĩnh trở lại, nhìn về phía Minh San: “Ngài có bản lĩnh lớn như vậy, cớ sao lại vượt ngục? Không bằng cùng chúng tôi quay về, giải thích một chút chuyện này với tư chủ, tôi đoán trong đó nhất định có ẩn tình gì đó, chờ chuyện này kết thúc, ngài có thể nhận lời mời của chúng tôi làm nhân viên công vụ của Minh Tư, chúng tôi rất hoan nghênh quỷ tài như ngài.”

Minh San: “Làm Bạch Vô Thường quả nhiên cái gì cũng có thể nói. Trợn tròn mắt nói chuyện linh tinh, tôi lại không phải chưa từng đến Minh Tư, còn không biết nhân viên công vụ các anh tiền lương thấp, công việc bận rộn? Bây giờ âm phủ đã lạm phát đến mức độ nào rồi? Mua một ngôi nhà chắc cũng phải làm đến một nghìn tám trăm năm, tôi làm cái gì?”

Nụ cười trên mặt Bạch Vô Thường dần trở nên cứng đờ, xem ra là một lão quỷ có hiểu biết, không dễ lừa. Chính lúc hắn đang buồn bã, phát hiện vẻ mặt tán đồng của người đồng sự bên cạnh!

Bạch Vô Thường dùng tay áo che nửa khuôn mặt lại, ho nhẹ một tiếng.

Hắc Vô Thường hoàn hồn, lại xụ mặt xuống, mặt vô cảm mà nghĩ đến ngôi nhà trong tương lai của mình. Hắn đã làm việc năm trăm năm, dựa theo mức lương hiện tại, quả thật phải cố gắng hơn ba trăm năm, nếu chịu khó hơn, có thể rút ngắn thời gian lại…

Bạch Vô Thường lấy danh sách trên người ra nói với Minh San: “Chủ nhân ban đầu của cơ thể cô đã hồn phi phách tán, mặc dù không phải do cô trực tiếp gây ra, nhưng…”

“Hồn phách cô ấy còn ở đây.” Minh San cắt ngang lại nói của Bạch Vô Thường.

“Cái gì?”