Chương 36

Bạch Vô Thường có hơi nghi ngờ lỗ tai của mình.

Minh San lấy một lá bùa máu ra, lại chia cho cô ấy một ít công đức: “Đây là Minh San chân chính, hồn thể bây giờ còn rất yếu, hai người mang về Minh Tư, chăm sóc tốt rồi đưa cô ấy đi làm cỏ.”

Hắc Bạch Vô Thường nhìn số công đức kia, đôi mắt lộ ra vẻ hâm mộ. Hắc Vô Thường nói: “Công đức nhiều như vậy, cũng đủ để cô ấy đầu thai làm người.”

Minh San: “Người ta có mong ước, phải làm một cây cỏ.”

Bạch Vô Thường suy nghĩ cẩn thận: “Nếu làm cỏ, với số công đức này cũng đủ để kiếp sau cô ấy làm một cây cỏ quý.”

Minh San không nói nhảm nữa, bấm tay bắn lá bùa máu ra, đưa đến tay Bạch Vô Thường: “Chăm sóc tốt.”

Bạch Vô Thường cẩn thận cất vào trong tay áo: “Tất nhiên rồi.”

Biết người này chắc chắn sẽ không đi cùng bọn họ. Hơn nữa hồn thể của người duy nhất trong chuyện này không bị hồn phi phách tán, bọn họ cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ, Hắc Vô Thường và Bạch Vô Thường chắp tay về phía Minh San, quay người rời đi.

Hai người bước lên đường quay về âm phủ, sau khi bảo đảm Minh San không nghe được nội dung cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, Hắc Vô Thường mới nói: “Lão quỷ này ít nhất cũng phải có ngàn năm đạo hạnh, khi còn sống cũng không phải là người đơn giản.”

Bạch Vô Thường gật đầu: “Không chỉ như vậy, vừa rồi khi giao thủ với cô ấy, tôi phát hiện bùa của cô ấy ẩn chứa sức mạnh công đức, nhưng bị cô ấy dùng đạo pháp che lại, chỉ lộ ra một ít.”

Hắc Vô Thường nghĩ công đức vừa nhìn thấy: “Thật nhiều, một lượng lớn như vậy! Tôi nhìn đến đỏ cả mắt, sao trước nay không nghe nói ở Minh Tư có một vị như vậy?”

Bạch Vô Thường: “Minh Tư lớn như vậy, chúng ta có thể đi hết sao, có lẽ người ta khiêm tốn. Nhưng…” Hắn nheo mắt lại: “Chúng ta còn không phải có một lão quỷ nhiệt tình sao? Hỏi thử hắn ta, có thể tìm được một ít manh mối.”



Sau khi đuổi Hắc Bạch Vô Thường đi, Minh San lại bước vào nhân gian một lần nữa, điện thoại lập tức vang lên không ngừng, đều là tin nhắn của Phạm Lộ Gia, còn có ba cuộc điện thoại gọi đến chưa nhận.

Minh San biện ra lý do, đến dưới lầu ký túc xá chờ Phạm Lộ Gia, lại cân nhắc đến công đức mất đi của mình, nghĩ đến cuộc điện thoại trước đó, Minh San tìm trong lịch sử trò chuyện, gọi lại cho đối phương.

Khi chuyện ở nhà cổ huyện Hoa An không còn đường xoay sở, lại ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Minh San.

Cảnh sát lâu năm vội vàng nhận nghe, không đến hai giây, trên mặt lập tức nở ra nụ cười: “Công việc của cô xong rồi? Vậy thật tốt quá, chúng tôi ở bên này đang chờ cô, được được được, đều hoàn thành cho cô.”

Tắt điện thoại, cảnh sát lâu năm vui vẻ nói với những người khác: “Vị đại sư kia đồng ý lại đây, bây giờ sẽ bắt đầu di chuyển, nhưng trước đó, cô ấy bảo chúng ta xử lý một chuyện.”

Cảnh sát trẻ tuổi sốt ruột hoit: “Rốt cuộc là chuyện gì? Thầy người đừng úp úp mở mở.”

Sắc mặt của cảnh sát lâu năm phức tạp: “Cô ấy bảo chúng ta xin nghỉ với chủ nhiệm lớp của cô ấy.”

Mọi người: “???”

Minh San đang học năm ba, nhiệm vụ học tập quan trọng, chủ nhiệm lớp gần như là dính đôi mắt lên người học sinh, mỗi ngày đều quan tâm đến tình hình học tập của học sinh, quan tâm đến sức khoẻ của họ sinh, còn rất chú trọng đến tâm lý của học sinh.

Tất cả đều là kỳ thi đại học.

Dưới loại tình huống này Minh San nói với chủ nhiệm lớp là bản thân muốn đi nhà cổ cứu người, cô có thể tưởng tượng được phản ứng của đối phương.

Vì không muốn tìm việc cho mình, cô trực tiếp ném vấn đề nan giải này cho cảnh sát, hiệu suất của đối phương rất nhanh, cũng không biết nói với chủ nhiệm lớp cái gì, giấy xin nghỉ của cô rất nhanh đã được phê chuẩn.

Chuyện Minh San phải rời đi không thể giấu được bạn cùng phòng ngủ, cô cũng nói thật với Phạm Lộ Gia và Phạm Ninh Na.

Hai người đều ngây ngốc, đều cảm thấy có hơi không chân thực, trước kia cảm thấy quỷ thần cách mình rất xa, không nghĩ tới bây giờ lại xảy ra ngay bên cạnh mình.

Phạm Lộ Gia phản ứng lại trước, dặn dò Minh San: “Cảnh sát cũng không ra khỏi được nhà ma, cậu qua đó nhất định phải cận thận, nếu con ma kia quá lợi hại, đừng làm căng, …” Cô ấy muốn nói mang theo bùa bình an, nhưng nghĩ tới thứ này đều là Minh San vẽ, trong lòng cô chắc chắn đã tính toán, cuối cùng chỉ nói: “Bình an là quan trọng nhất.”

Tống Ninh Na cũng tán thành gật đầu: “Nhất định phải bảo vệ tốt bản thân.”

Minh San nhìn hai người các cô cười: “Được, tớ biết rồi.”

Xuất phát từ thành phố Tấn Hải, khi Minh San ngồi xe đến huyện Hoa An đã là nửa đêm.

Trong rừng cây đã bật đèn sáng, xe cảnh sát dừng lại, ở nơi khác cũng vậy, đèn đuốc sáng trưng. Nhưng ánh đèn rơi xuống cánh rừng xung quanh nhà cổ, lạnh lẽo, gió mùa thu mang theo hơi lạnh, thổi đến lá cây trong rừng ào ào rung động, bóng dáng chiếu trên mặt đất, nhìn thấy, có loại cảm giác giương nanh múa vuốt.

Minh San vừa bước xuống đã bắt đầu nhíu mày, ánh mắt nhìn xung quanh.

Mọi người đã sớm chờ ở đây khi Minh San quan sát xung quanh cũng bắt đầu đánh giá cô.