Chương 37

Đã nghe cảnh sát lâu năm nói vị chủ tiệm kia là học sinh, sau khi gặp họ càng ngạc nhiên hơn so với tưởng tượng, người này còn mang theo nét béo phì của trẻ nhỏ khá nghiêm trọng, từ trên xuống dưới nhìn từ góc độ nào cũng không giống như cao thủ huyền môn.

Nhưng ở đây đều không phải là người trông mặt mà bắt hình dong, vừa thấy phản ứng này Minh San, cảnh sát lâu năm vội nói: “Chỗ này có cái gì không đúng sao?”

Sau khi Minh San nhìn cảnh xong lại bắt đầu nhìn người, ánh mắt lướt qua nhóm người ở đây, sau khi nhìn kỹ khuôn mặt của họ, phát hiện không có trở ngại gì, cô nói: “Không phải đã biết ở nơi này có nhà ma sao? Những cây này chắc là cũng trồng được nhiều năm, sao lại toàn trồng ở đây?”

Một người trung niên là người dân địa phương ở huyện Hoa An lên tiếng giải thích: “Lúc ấy chúng tôi mời pháp sư xem qua, nói nơi này không xử lý được, dùng cây để ngăn cách với con người.”

Minh San một lời khó nói hết: “Dùng cây dương? Pháp sư mọi người thuê mới tốt nghiệp mẫu giáo sao?”

Người trung niên: “...”

Đại sư này sao lại nói chuyện trào phúng như vậy?

Streamer làm chủ đề thần quái Đại Khánh giống như suy tư gì đó nhìn những cây dương xung quanh, nhớ đến một câu ca dao: “Không trồng dâu trước mặt, không trồng liễu sau lưng, không trồng quỷ vỗ tay trước cửa.”

“Quỷ vỗ tay” chính là chỉ cây dương, bởi vì thường thấy cây dương ở các nghĩa trang, lá cây của nó đón gió lay động, giống như con người vỗ tay, cho nên được gọi biệt hiệu như vậy.

Minh San tán thưởng nhìn qua: “Không tồi.”

Được đại sư khen, Đại Khánh vui vẻ, khoé miệng vừa cong lên, lại nghe Minh San tiếp tục nói: “Quỷ vỗ tay trồng xung quanh nhà ma, là thời điểm âm khí mạnh mẽ, anh lại dũng cảm bước vào, tôi còn tưởng rằng trên đời này đã không còn có gì để cho anh lưu luyến.”

Đại Khánh: “...”

Cảnh sát trẻ tuổi nhỏ giọng nói thầm với cảnh sát lâu năm: “Đại sư này nhìn rất khó nói chuyện.”

Sắc mặt cảnh sát lâu năm không thay đổi: “Người ta nói sai sao?”

Cảnh sát trẻ tuổi cũng nghĩ vậy, nếu không có lá bùa kia của cô, streamer này cũng sẽ không biết sống chết ở trong nhà ma, chứ không phải tung tăng nhảy nhót nói chuyện ở bên cạnh họ.

Minh San nhìn nhà ma trước mặt, những người khác không nhìn thấy, nhưng trong mắt cô nhà cổ này bị bao phủ trong một mảnh âm sát nồng đậm, âm sát dày nặng giống như muốn lập tức căng ra khỏi ngôi nhà nhỏ này, cây dương ở xung quanh tụ tập âm khí, qua mấy năm nữa, khi âm khí tích tụ đến một khoảng nhất định, nó sẽ thật sự trở thành khí hậu, đến lúc đó đại quỷ ăn tiểu quỷ, không chừng có thể dưỡng thành một quỷ vương.

Tình huống này, chắc chắn không phải là trùng hợp, thật đúng là có tâm mới có thể hoàn thành chuyện.

Cô quay đầu lại nói: “Mọi người chọn ba người đi vào cùng tôi, phải là người trẻ tuổi sức lực lớn.”

Cảnh sát lâu năm biết chuyện này mình không làm được, vì thấy chỉ học trò của mình và hai cảnh sát khác, bảo bọn họ mang theo trang bị.

Minh San: “Những cái này vô dụng, ma quỷ bên trong sẽ không vui chơi đấu súng với mọi người, mang mấy thứ này bên người.”

Minh San móc một xấp bùa trong ba lô trên người ra, chia cho ba người, lại dạy cho bọn họ niệm chú, không cần phải nói, dù sao cũng là đi vào cùng cô, nếu bị thương trên mặt cô cũng không thể giấu.

Sau đó cô lại lấy hai tờ giấy cuộn tròn ở trong túi ra, lần lượt đưa cho hai cảnh sát rồi chỉ về phía cửa ngôi nhà cổ: “Mỗi bên dán một tờ.”

Hai vị cảnh sát mở giấy ra, phát hiện hai tờ giấy vẽ hai nhân vật, một người mắt tròn, khuôn mặt gầy, đôi tai dựng đứng, mặt quỷ thân người, điểm khác biệt duy nhất chính là một người trên tay nâng một chủy thủ, một người khiêng rìu lớn, hơi thở hung thần ác sát từ trên giấy ập thẳng vào trước mặt.

Hai cảnh sát dán tranh mọi người đều nhìn, chờ khi dán xong, cảm giác ùa về, có người nhỏ giọng nói: “Sao cái này như là dán thần giữ cửa ở quê tôi vậy?”

Minh San: “Chính là thần giữ cửa.”

Đại Khánh cảm thấy hứng thú với thứ này, hỏi Minh San: “Không biết đây là hai vị thần giữ cửa nào?”

Hai người này không giống với những người hắn ta đã từng nhìn thấy trước đây.

Minh San cũng cảm thấy cần phải phổ cập một ít kiến thức của Minh Tư với nhóm người này: “Đây là Thần Đồ và Úc Luỹ, trông coi quỷ môn của núi Độ Sóc, yêu ma quỷ quái tầm thường không có lệnh không thể ra vào.”

Lấy hai bức vẽ Thần Đồ và Úc Luỹ làm thần giữ cửa, lại được hai cảnh sát mang chính khí dán lên, hiệu quả rõ rệt.

Tất cả mọi người đều cảm thấy gió đêm không còn lạnh như vậy, ngôi nhà cổ trước mặt cũng không còn khϊếp người như vậy.

Cửa lớn dán thần giữ cửa, cũng coi như bảo vệ cho quỷ môn, như vậy bọn họ người ở bên ngoài sẽ an toàn.

Những người khác cảm kích nhìn về phía Minh San, nhưng Minh San chỉ chừa lại cho họ một bóng dáng, cô dẫn theo người đẩy cửa vào nhà cổ.