Chương 38

Bốn người vừa bước vào nhà cổ, cửa phía sau bọn họ đóng “sầm” một tiếng khép lại, ba người cảnh sát chấn kinh quay đầu lại, vừa rồi không có gió, theo lý thuyết cửa sẽ không đóng lại nhanh như vậy, ngược lại như là bị thứ gì đó…

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, bọn họ thấy tay của Minh San đưa vào trong bóng tối, rõ ràng lúc trước còn không có thứ gì, khi thu tay về, trong tay lại dẫn theo một cậu bé sắc mặt trắng xanh.

Cậu bé chỉ khoảng bốn năm tuổi, bị Minh San nắm lấy cổ áo nhắc ở giữa không trung, hai chân cậu ta quơ loạn xạ: “Cô buông tôi ra, buông tôi ra, chị cứu em…”

Cậu ta không khác gì cậu bé bình thường khác, oa oa khóc lớn.

Nhưng đèn pin của người cảnh sát dừng trên người cậu ta, trên vách tường lại chỉ chiếu ra bốn bóng dáng, trong đó bóng của Minh San chỉ có ảnh cô nâng tay, dưới tay trống trơn.

Ma quỷ không có bóng dáng, kiến thức này bọn họ biết.

Một cảnh sát lo lắng nuốt nước miếng.

Lúc này, đầu cậu bé đối mặt với Minh San kia đột nhiên quay tròn 180 độ, mặt hướng về ba người cảnh sát, giọng nói cậu ta trầm trầm, trên khuôn mặt trắng xanh hiện lên nụ cười lạnh lẽo: “Tôi ăn anh…”

“Bụp!”

Một bàn tay dừng trên đầu cậu ta, kéo đầu cậu ta quay lại một lần nữa, Minh San nói: “Nhìn bọn họ làm gì, nhìn tôi!”

Cậu bé tiểu quỷ bị đánh ngốc: “...”

Ba cảnh sát: “...”

Cảm xúc vừa mới lên… Bây giờ đã không còn, ma quỷ hình như cũng không đáng sợ như vậy? Bây giờ con người còn hung dữ hơn ma quỷ.

Sắc mặt mấy người cảnh sát phức tạp mà nhìn Minh San dạy dỗ tiểu quỷ: “Ở đâu mà học tật xấu như vậy, gặp người là đóng cửa, tình huống của các người bây giờ như thế nào còn không rõ sao? Mấy chục năm không buồn mở cửa, vừa ẩm ướt lại vừa hôi hám, trong nhà đều là vi khuẩn, mở cửa ra, thông gió cho tôi thở!”

“...”

Minh San buông cậu bé tiểu quỷ ra, sai cậu ta đi mở cửa.

Cậu bé tiểu quỷ đứng tại chỗ không nhúc nhích, trừng mắt nhìn Minh San, quỷ khí trên người bốc lên, bốn phía nổi lên từng đợt gió lạnh. Người này dám sắp xếp cậu ta làm việc, cậu ta không cần mặt mũi sao? Cô còn chưa từng thấy bản lĩnh của cậu ta!

Nhưng khí thế vừa mới lên, đối phương lại tát xuống một cái, gió lạnh không còn, hồn thể của tiểu quỷ cũng nhạt đi rất nhiều, cậu ta hoảng sợ trợn tròn đôi mắt, nhìn Minh San cướp đi âm khí của mình.

Minh San thu âm khí này vào trong lòng bàn tay, cô nâng mí mắt lên, thản nhiên liếc nhìn cậu bé tiểu quỷ: “Có đi hay không?”

Cậu bé tiểu quỷ: “Đi.”

Cậu ta chỉ là một đứa trẻ, không cần thứ mặt mũi này trói buộc.

Cậu bé tiểu quỷ lóc cóc chạy đến cửa, mở ra hai cánh cửa vừa rồi bị chính mình đóng lại.

Gió ở bên ngoài thoáng chốc ùa vào, không khí quả thật tươi mát hơn rất nhiều.

Minh San thở phào nhẹ nhõm, cô muốn nuôi dưỡng cơ thể này sống lâu trăm tuổi, hoàn cảnh tất nhiên cần phải tốt.

Cửa mở, bọn họ còn chưa đi xa, có thể nhìn thấy được vẻ mặt lo lắng của những người đứng ở bên ngoài. Mấy người ở bên ngoài thấy bọn họ còn hoàn hảo không có thương tổn gì đứng ở chỗ huyền quan, cuối cùng cũng thả lỏng, vừa rồi cửa đột nhiên đóng lại, doạ bọn họ sợ không nhẹ.

Minh San lại nghĩ tới một chuyện, hơi đề cao âm lượng, nói với người ở bên ngoài: “Mọi người chuẩn bị cơm trước, tôi ra sẽ ăn!”

Mọi người: “...”

Cậu bé tiểu quỷ đứng ở trong bóng tối, im lặng nói với chính mình, trẻ nhỏ không cần mặt mũi, không cần tức giận, có khi cô đang hối hận.

Minh San dẫn theo người tiếp tục đi về phía trước, sau huyền quan là một cầu thang khắc hoa kim loại, nhưng niên đại đã lâu, màu sắc trên đó đã bị bong ra, sinh ra một tầng rỉ sét thật dày, trên vách tường có mấy dấu tay máu, màu sắc đã sớm chuyển thành màu đỏ sẫm.

Mấy người vừa mới bước lên bậc thang, lập tức nổi lên một trận sương mù âm u, trong sương mù âm u bậc thang dưới chân bọn họ biến mất. Cảnh sát đi theo phía sau Minh San không khỏi hoảng hốt, nhưng nhìn bóng dáng trước mặt, lại bình tĩnh lại, một người cảnh sát trong đó cầm đèn pin chiếu xung quanh, ánh đèn không xuyên qua được sương mù âm u, ánh sáng giống như bị thứ gì nuốt lấy, chỉ có thể chiếu trong không gian một mét vuông.

Cậu bé tiểu quỷ im lặng đi theo bên cạnh bọn họ lộ ra một nụ cười quỷ dị, một chân cậu ta bước ra, toàn bộ cơ thể dung nhập với sương mù.

“Cậu ta chạy rồi!” Một cảnh sát vội hét lên.

Minh San chỉ liếc mắt nhìn hướng tiểu quỷ kia biến mất rồi lập tức thu ánh mắt lại.

Cô lấy một tờ giấy trắng trong túi, xé thành hình mặt trăng rồi ném lên, một luồng ánh sáng bạc dịu nhẹ chợt loé lên trên tờ giấy mỏng, dần dần bay lên, ánh sáng quanh người cũng ngày càng sáng hơn, cuối cùng lá bùa bay lơ lửng trên đầu nhóm người Minh San, giống như ánh trăng rằm.

Ánh trăng chiếu xuống, xua tan sương mù xung quanh, khiến cho mọi thứ trong sương mù không có chỗ nào để ẩn nấp.

Trước mặt Minh San, cậu bé tiểu quỷ đang làm mặt quỷ.

Bỗng nhiên, mấy người đều nhìn về hướng của cậu ta.

Cậu bé tiểu quỷ: “...”