Chương 1: Xuyên qua bị mang bán đấu giá

Con người không nghĩ tới, tận thế sẽ đến bất ngờ như vậy, khiến cho nhân loại không kịp phòng ngừa.

Trên đường, đàn ông lẫn phụ nữ từ già tới trẻ, đều ôm đầu thét chói tai, vội vàng chạy trốn, tất cả đều muốn chạy trốn khỏi tử thần. Một khe hở lớn từ dưới nền đường xuất hiện, không ngừng kéo dài, khiến bao người rớt xuống.

Không rảnh lo những người xung quanh đang liều mạng từ khe hở vươn tay cầu xin giúp đỡ, Trúc Trúc bước nhanh chạy vội về phía trước. Ở không trung loé lên một tia sáng, trong chớp mắt Trúc Trúc loạng choạng, ngã xuống liền biến mất theo tia sáng đó.

*************************

Trúc Trúc duỗi tay muốn tra xét một chút xung quanh, lại phát hiển chính mình không thể động đậy, đau đớn trên người nhức lên, làm các cơ quan trên cơ thể trở nên yếu ớt, suy nhược: “Đau quá!! Tối quá!! Nơi này là chỗ nào?"

Ầm,ầm!! Một trận tiếng gõ truyền đến, đan xen còn có vang vảng âm thanh nói chuyện, Trúc Trúc kích động, lớn tiếng muốn kêu cứu, nhưng chắc là thời điểm ngã xuống đã làm cổ họng bị thương, căn bản không thể phát ra được giọng nói, chỉ có âm thanh rất nhỏ ú ớ từ trong miệng truyền ra.

Chỉ phát ra âm thanh nhỏ như vậy, yết hầu của cô giống như hung hăng cọ xát vào nhau, đau đến điếng người. Dùng hết sức lực toàn thân cũng không có ai đáp lại, Trúc Trúc nhịn không được khóc lên, nước mắt chảy dài tiền vào trong miệng, mặn chát.

Ở thời điểm bất lực nhất, trước mặt đột nhiên lộ ra một tia sáng, một chút ánh sáng liền từ từ mở rộng, khoé mắt nước mắt chẳng những dừng lại mà còn chảy ra mãnh liệt, cô biết rằng có lẽ mình đã được cứu trợ.

Một khuôn mặt tiến vào tầm mắt, Trúc Trúc không nhịn được run rẩy, bởi vì không có con người nào lại có làn vảy màu xanh lục trên da cổ, còn có thêm lưỡi dài xẻ tà màu đỏ tươi.

Cái đầu lưỡi kia hưng phấn mà rung lên, ngữ điệu âm u ẩm ướt vang lên, tên đó quay đầu nói với đồng loại: “Thật may mắn, là một nhân loại, hơn nữa lại là giống cái duy nhất sở hữu tóc đen và mắt đen, khẳng định có thể bán với giá tốt!”

Tên còn lại cũng thập phần hưng phấn: “Nhân loại?Thật sự”. Nhìn dáng vẻ hai tên kia như vậy, Trúc Trúc không cầm được muốn lớn tiến khóc, nhưng bởi vì yết hầu bị thương, liền khóc cũng không thể phát ra âm thanh.

Kẻ kia nhìn cô vài lần, sau đó thúc giục đồng bạn nhanh chóng mang lên Trúc Trúc từ dưới đất, sợ bị người khác phát hiện, bắt hắn chia một phân tiền.

Cẩn thận từ trong đất được đào lên, Trúc Trúc bị bọc trong một bao tải mang theo mùi hôi của động vật. Cô nhịn không được nghĩ đến: “ Ta kế tiếp sẽ như thế nào? Nghe bọn hắn ý tứ, nhân loại đại khái là sắp tuyệt chủng rồi ư? Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ là do quá vật bọn này tạo nên?”. Trên người vết thương không ngừng tra tấn, phân tán dần những suy nghĩ, khiên cô lần nữa chìm trong hôn mê.

*******************

Một nam nhân ăn mặc quân phục chỉnh tề, phía sau là một nam tử cường tráng khác ưu nhã bước đi tránh đi những rác rưởi vứt lung tung dưới mặt đất, hắn nhìn vào nam nhân tóc đen đang vùi đầu vào công việc: “Alman, chứng cuồng táo của cậu ngày càng nghiêm trọng rồi đấy. David là người thứ bảy mà cậu khai trừ. Tôi cảm thấy đề nghị của Joushua hẳn cậu nên suy xét một chút đi, áp lực được giải toả cũng rất quan trọng đấy.”

Nam tử tóc đen nghe vậy, buông xuống bút, tay nâng lên xoa nhẹ sống mũi: “Islam, tôi cảm thấy nuôi một con nhân loại sẽ không có tác dụng thả lỏng đâu.”

Nhàn nhã lắc chính mình cái đuôi, nam nhân tên Islam tiếp túc thuyết phục: “Alman, nhân loại là một sinh vật đáng yêu nha. Chỉ cần cấp một chút chỗ tốt, liền sẽ gắt gao dựa vào anh. Anh sẽ trở thành chủ nhân của nó, bảo hộ nó, hoặc là huỷ hoại nó, đều tuỳ vào tâm trí của anh. Hơn nữa bảo vệ nó cùng với bảo hộ dân chúng là bất đồng, ngẫu nhiên bảo hộ loại sinh vật yếu ớt này cũng rất có ý tứ, không phải sao?”

Nam tử tóc đen: “Ha, tôi không cho rằng nhân loại sẽ như lời ngươi nói là loài vật đáng yêu. Tôi còn nhớ rõ bên người phu nhân Annie, cái kia sủng vật chẳng phải là loài ngu xuẩn hay sao.” Giống như là nhớ đến loài vật làm người khác thập phần chán ghét, nam tử nhăn mày lại.

Islam thấy hắn dầu muối không ăn, chỉ có thể lần nữa khuyên bảo: “Mua một con về thử xem, vạn nhất thực sự vô dụng, thì đem nó cấp bán đi là xong, dù sao chứng cuồng táo này của anh cũng không có phương pháp xử lí.”

Nam tử trầm tư trong chốc lát, cuối cùng gật đầu đáp ứng lời mà bạn tốt đề nghị.

****************************

Ánh sáng chói mắt đến nỗi trong mơ cũng có thể cảm nhận được, Trúc Trúc mơ hồ tỉnh lại.

Đạp vào mắt chính là l*иg sắt ngoài là một đám mặc tây trang giày da, quần áo hoa lệ, chúng nó đều mang một chút đặc thù của một số loài động vật, hơn nữa ánh mắt lại thập phần nóng rực mà nhìn chằm chằm vào cô.

Trúc Trúc không manh áo, thân thể bóng loáng nằm trên mặt sàn nhà, tự tôn, nhân cách đề bị giẫm đạp dưới chân, đám quái vật kia không đồng tình với cô, cũng không muốn biết suy nghĩ của cô.

Trúc Trúc cứ như vậy mà tưởng: “Nếu liền cứ như vậy mà chết đi thì tốt rồi.”

Trên sân khấu hội trường vang lên tiếng nói: “Các quý ông và quý bà, đây là lần bán đấu giá cuối cùng của một kiện thương phẩm----- một nhân loại tóc đen, mắt đen, tin tưởng không cần ta giải thích các vị ở đây đều vô cùng rõ ràng độ trân quý của nó đi!” Một nam trung niên mặc áo bành tô với ngữ khí khoa trương để kích động cảm xúc của các khách nhân.

Thấy bên dưới sự hưng phấn của khách nhân tăng vọt, đã có vài người không kiềm được bắt đầu ồn ào, hắn bắt đầu hét giá: “Lên giá đầu tiên 1 trăm triệu đồng vàng, bắt đầu!”

“ Một trăm triệu năm ngàn vạn.” Lọt vào tai là giọng nói thành thục của phụ nữ, mang theo khí thế đắc thắng. Trúc Trúc không tiếng động mà cười, không nghĩ cô còn có một ngày đáng giá như vậy. Nghĩ nghĩ, nước mắt lại từ từ chảy xuống.

“ Hai trăm triệu.” Lần này là cái giọng nam.

Làm cô nhìn xem, đám quái vật này có thể ra giá được đến trình độ nào.

Islam ngồi ở lầu hai phòng dành cho khách quý, nhìn trên đài Trúc Trúc rơi lệ mà một trận thổn thức: “Annie phu nhân thật đúng là thích nhân loại này a, lần này hẳn là cô ta cũng có được vật phẩm này đi. Alman, xem ra anh chỉ có thể chờ lần đấu giá tiếp thôi của giá hội, ai biết được nhân loại lần này lại quý trọng như vậy.”

Không nghe được tiếng tả lời, Islam nhìn qua, chỉ thấy cấp trên của mình đang nhìn chằm chằm vào nhân loại kia xuất thần mà suy nghĩ.

Đi ra phía trước, vỗ vào vai nam nhân: “Uy, Alman, anh không nên sẽ tưởng mua nhân loại kia về đi? Thôi bỏ đi, nhân loại àm thôi, cũng chỉ có Annie phu nhân mới có thể mê mệt bỏ một số tiền lớn như vậy để mua. Anh vẫn nên là chờ cái tiếp theo đi.”

Giọng nam trầm ổn vang lên tiến vào lỗ tai Islam, làm cho anh ta như là rơi vào ảo giác: "Không. Tôi muốn cô ấy."

Islam giật mình: “Thật sư? Không đáng a!”

Trong giọng nói lộ ra vẻ quyết đoán: “Tôi cảm thấy đôi mắt của cô ta rất đẹp.”

Islam thấy thế, chỉ có thể nhún vai: “Hảo đi, anh vui vẻ là tốt rồi.”

Trên sân khấu hưng phấn không hề rút đi, chủ trì chưa từ bỏ quyết định mà muốn tiếp tục dụ dỗ khách nhân vì thương phẩm mà tăng giá: “Không có khách nhân nào nguyện ý tăng giá sao? Đây chính là nhân loại giống cái duy nhất trên đời có tóc đen, mắt đen. Nếu mà cùng giống đực với gen tốt lai giống nhất định có thể sinh hạ thêm giống nòi càng quý hiếm. Xác định không có người tăng giá tiếp sao?”

Trúc Trúc không nghĩ đến càng tiến sâu vào đấu giá, cảm giác bi thương càng sâu, bất lực bủa vây lấy toàn bộ cơ thể của cô.

Nhìn xung quanh một vòng, như cũ, không có ai tăng giá: “ 3 tỷmột lần, 3 tỷ lần thứ hai, 3…..”

Bỗng nhiên một giọng nam vang lên: “5 tỷ.” Không cho cự tuyệt, giọng của nam tử lầu hai truyền đến, Annie phu nhân đem cây quạt trong tay bẻ gãy, cô ta không thể lấy ra nhiều tiền hơn nữa để tăng giá. Chỉ có thể hậm hực mà thu hồi nụ cười đắc ý ban nãy.

Chủ trì nhanh chóng hét giá:“5 tỷ lần một, 5 tỷ lần hai, 5 tỷ lần 3, chúc mừng khách nhân ở lầu hai đã sở hữu được nhân loại giống cái tóc đen, mắt đen.” Ông ta nhanh chóng nói xong, liền đem Trúc Trúc đóng gói mang xuống hội trường bán đấu giá.

Kia một ngày, Trúc Trúc gặp được chủ nhân của cô, Alman, một cái hắc xà.