Chương 2: Lần đầu gặp mặt chủ nhân là hắc xà

Trúc Trúc đánh giá nam tử, không bây giờ chính là chủ nhân của cô. Nhìn từ ngoài, đó là một nam nhân vô cùng tuấn mỹ, vẻ ngoài vô cùng xuất chúng. Quân phục màu đen mặc trên người gọn gàng, không có một chút cẩu thả, ở cổ chỉ lộ ra một chút áo sơ mi màu trắng. Trang phục đen tuyền phác hoạ ra thân hình tam giác ngược tiêu chuẩn, cổ tay áo được thắt nút cẩn thận, bàn tay thon dài hữu lực được bao bởi gang tay màu trắng gọn ghẽ không một nếp uốn.

Khuôn mặt kiên nghị, sống mũi cao, đôi môi mỏng hồng nhuận, mái tóc ngắn đen tuyền được vuốt chỉn chu nằm dưới lớp mũ. Đi xuống một chút là cặp mắt sắc bén, đen nhánh không hề có độ ấm, cũng không có tròng mắt bên trong, trông thập phần doạ người.

Chỉ nhìn vào cắp mắt kia, Trúc Trúc biết được, cho dù nam nhân trước mặt nhìn giống như con người nhưng chắc chắn không thể nào là đồng loại của cô được.

Alman từ trên nhìn xuống cô trong chốc lát, lại cường thế mà nâng lên cằm của Trúc Trúc. Nhìn kỹ một lượt, không bao lâu, như là mất đi hứng thú, liền mặc kệ Trúc Trúc đang được cấp dưới của anh ôm vào trong ngực.

Trong đầu Trúc Trúc bỗng loé lên suy nghĩ. Bọn họ sẽ không thèm để ý đến cô có hay không đang mặc quần áo, chẳng lẽ ôm sủng vật của bản thân lại còn để ý xem chúng có đang loã thể hay là không sao? Nếu để ý thì nhất định là chuyện vô cùng kỳ quái.

Trong lúc miên man suy nghĩ, một đạo âm thanh từ phía trên truyền đến: “Alman, nhân loại này thực ngoan a, ôm như vậy trong ngực cũng không giãy giụa dù chỉ một chút.”

Nam nhân mà ôm lấy Trúc Trúc cũng mặc quân phục giống với Alman. Bất quá nếu so với Alman nhìn vô cùng nghiêm cẩn, thì quân phục của nam nhân này vô cùng tuỳ ý mà rộng mở, đuôi tóc hơi uốn lượn đầu tóc từ mũ rủ xuống xoăn nhẹ ở đuôi. Mái tóc màu trắng, nhưng cố tình một vài chỗ lại mang nhánh màu đen, khiến Trúc Trúc không nhịn được muốn phun tào, nơi này cũng không phải là lưu hành diễn viên hay nghệ sĩ gì đó đi.

Nam nhân kia mỗi lần nói chuyện, đều cho người ta một loại cảm giống giống như đang cười, môi luôn sẽ nghịch ngợm nhếch lên lộ ra một chiếc răng nanh. Trúc Trúc hoàn toàn không nghi ngờ, cũng không muốn biết trình độ sắc bén của nó.

Đi ở phía trước, Alman nhẹ nhàng hơi kéo cà vạt, như có như không mà: “Ân” một tiếng đáp lại.

Nhân thú ôm Trúc Trúc, dùng gương mặt khẽ cọ vào cổ cô, sau đó ngạc nhiên mà hướng Alman nói: “Alman, Alman, cái nhân loại này có thể cọ cọ được vào cổ a! Anh có muốn thử xem không? Hơn nữa bế lên liền vô cùng mềm mại ấm áp, thật thoải mái a!” Nam nhân nói xong liền tiếp tục dùng mặt cọ vào Trúc Trúc, còn vô cùng si mê mà thở dài: “Nhân loại nguyên lai lại đáng yêu như vậy sao? Alman, đứa nhỏ này tôi mang về nuôi dưỡng mấy ngày hảo sao? Chỉ mấy ngày thôi!”

Trúc Trúc liền có thể đại khái hiểu được cảm giác của mấy con mèo nhà mình khi bị ôm trong ngực vuốt ve là như thế nào.

“Không được.” Alman không chút suy nghĩ mà cự tuyệt thỉnh cầu của cấp dưới. Islam nhiệt tình bằng mắt mà thấy được đang dần trở nên héo rũ, sau đó lại tăng lực mà cọ đến trên cổ cùng mặt Trúc Trúc.

Trúc Trúc vô pháp cự tuyệt Islam đυ.ng vào, chỉ cảm thấy may mắn là yết hầu bị thương không thể nói được, bằng không nhất định cô sẽ quăng cho nam nhân này một cái bạt tai, hơn nữa sẽ phun nước bọt vào mặt hắn.

Đi được vài phút, thì bọn họ dừng lại tại một chiếc xe màu đen giống với xe hơi nhưng là không có bánh xe như phương tiên giao thông của nhân loại.

Islam lưu luyên mà lại lần nữa cọ cọ Trúc Trúc, nhẹ nhàng đem cô đặt tại ghế sau, bên cạnh chính là Alman. Trung gian giữa hai người chỉ cách nhau tầm nửa mét, Trúc Trúc muốn từ bên người Alman mà kéo ra khoảng cách. Cảm giác âm lãnh bao vây lấy cô, cô cũng không có quên khi mà nói chuyện trong miệng nhân thú này chính là một cái lưỡi dài phân nhánh.

Làn da bóng loáng cùng với đệm xe chạm nhau, cho dù có lực ma sát, nhưng vẫn làm Trúc Trúc nghiêng người về phía Alman, chỉ khi đai an toàn kéo lại mới hạn chế xu thế trượt sanng của cô.

Nghiêng nghiêng như vậy mà treo ở đai an toàn rất khó chịu, nhưng không thể xin giúp đỡ, chỉ có thể im lặng mà chịu đựng.

“Thật là, Alman, anh ôm nó không được sao? Nhìn đứa bé này đi, làn da trắng nõn của nó bị ấn đến nỗi hiện ra cả vệt đỏ, phá hư cả mỹ cảm rồi!” Isalm đã nhận ra Trúc Trúc không khoẻ, nhắc nhở Alman người đang ngồi vững như Thái Sơn ở bên cạnh.

“Nếu gặp được tai nạn xe cộ, so với ở trong l*иg ngực của tôi, đai an toàn thì càng yên tâm hơn đi. Islam, sự chuyên nghiệp trí thức của cậu học được chạy đi đâu mất rồi?” Alman cự tuyệt lời đề nghị của Islam, mắt chằm chằm nhìn thẳng về phía trước. Nghe vậy, Islam chỉ có thể bất đắc dĩ mà nhún vai từ bỏ, bất quá vẫn quay sang Trúc Trúc cười an ủi: “Tuy rằng cô nghe hẳn là không hiểu đi, nhưng tôi vẫn tưởng nói, nhẫn nhẫn một chút, liền lập tức đến nhà Alman.”

Trúc Trúc không nói gì mà nhìn Alman, cô nghe được rõ ràng. Nhưng vì cái gì rõ ràng là thú nhân nhưng lại nói tiếng giống với nhân loại. Không muốn nghe, không xem, không nghĩ, cô rất muốn đem chính mình thu lại mà nằm giả chết.

“Alman, chờ đến nơi, anh cấp Joshua tới cấp đứa bé này nhìn xe, này một thân toàn thương thế trông thế nào cũng chướng mắt. Đám gia hoả kia trước khi mang thương phẩm ra bán cũng không biết hảo hảo rửa sạch.” Nói xong, Islam gãi gãi cằm: “Bất quá cũng có thể hiểu được, dù cho là tàn phẩm dựa vào sự quý trọng của đứa nhỏ này, không cần rửa sạch cũng có thể mua được với giá tốt.”

Lúc sau, Trúc Trúc tỉnh lại, vẫn vô pháp có thể cử động, biết chính mình bị thương nhưng rốt cuộc cô cũng không biết mình thương thành cái dạng gì.

Bất quá cho dù không bị thương Trúc Trúc cũng sẽ cảm thấy cô không thể thoát đi được nơi này.

“Tới rồi nha, tiểu sủng vật!” Islam đem Trúc Trúc từ trong đai an toàn bế ra ngoài, thương tiếc mà khẽ vuốt nơi bị ửng hồng do vết thương để lại. Vệt đỏ vết thương hơi sưng nhẹ ở bụng, Islam đυ.ng nhẹ vào nơi đó làm thân thể Trúc Trúc khẽ run rẩy. Cô rõ ràng thấy đôi mắt vàng kim của Islam khẽ sáng lên, càng thêm có thần.

“Alman, Alman! Sờ bụng của đứa bé này đi, nó sẽ phát run nga! Hảo đáng yêu! Làm sao bây giờ, tôi cũng tưởng dưỡng một con nhân loại làm sủng vật!”

Trúc Trúc có thể cảm giác được nhiệt độ trên mặt tăng vọt lên, địa phương tư mật đang bị nam nhân xa lạ không kiêng nể gì mà xoa bóp, vỗ về chơi đùa. Islam tiếp tục động tác làm cô vô pháp nhẫn nại, nam nhân cư nhiên đem mặt chôn ở trên bụng cô. Vốn là nơi mẫn cảm lại bị tóc cọ qua, cảm giác trên người như bị điện giật, da gà nổi khắp toàn thân.

“Đủ rồi, Islam.” Alman lên tiếng ngăn cản: “Này giống như nhân loại đang bị lạnh đến không chịu nổi, nhanh chóng bế nó mang vào thôi! Nếu bị cảm thì thực phiền toái, hay là cậu muốn uy thuốc cho nó.”

Không buông tay mà lại cọ thêm hai cái, Islam từ trên bụng Trúc Trúc rời đi: “Khó mà làm được, mang nhân loại đi xem bênh là phiền toái nất! Tôi mới không cần.”

Trúc Trúc lúc này mới thấy, nguyên lai tại quân mũ của Islam còn có hai lỗ tai tròn tròn, bên cạnh là một nhúm lông tơ màu đen. Phía sau người nam nhân là cái đuôi trắng với rất nhiều hoa văn xinh đẹp đang thản nhiên lay động, ve vẩy ở đằng sau. Trúc Trúc đang mải mê đánh giá cái đuôi, suy nghĩ đã bị xúc cảm trước ngực kéo lại.

“Di?” như là đang lí giải một vấn đề rất khó hiểu, Islam nhéo nhéo ngực của cô trong tay nhưng đang xoa bóp hồng quả: “Vì cái gì nơi này sẽ trướng lên đâu.”

Ngoài xe, Alman thúc giục: “Islam, nhanh lên bế nó ra tới!”

“Được rồi. Nhưng mà Alman, nơi này của đứa nhỏ không biết vì cái gì mà sưng lên, chờ chút nữa nhớ dặn Joshua phải xem xét kĩ vào.” Nói xong, Islam luồn tay dưới nách Trúc Trúc, đem cô giơ lên trước mát Alman.

Lúc này, Alman không có để tâm tới lời nói của Islam, trong mắt của anh hiện giờ chỉ thấy khuôn mặt của tiểu sủng vật đang đỏ ửng, khoé mắt dưng dưng, cùng với trước ngực hai tiểu hồng quả đang sưng lên của Trúc Trúc.

Alman tưởng, có lẽ vì anh đem nó mua về, nên nhất định là nó rất thích đến mức khóc như thế kia. So sánh với chính đôi mắt của anh, đôi mắt của sủng vật kia quá mức linh động, mỹ lệ, như hút cả tâm trí của anh vào trong đấy.