Chương 1: Bạch Vu

Trăng tròn vành vạnh sáng lấp lánh, cả gương mặt Bạch Vu chìm trong ánh trăng.

Thiếu niên ngủ trong chiếc ổ mềm mại, đôi mắt mở to mà nhìn chằm chằm bầu trời đêm, ánh trăng sáng lạnh làm cậu liên tưởng đến bánh quang tô vừa chắc vừa mềm lại vừa thơm.

Cắn một ngụm, đầy miệng đều là thơm ngọt, miếng bánh hòa tan trong khoang miệng trượt qua cổ họng xuống dưới dạ dày, vừa no vừa ấm áp.

Bạch Vu nuốt nuốt nước miếng, nhắm mắt lại đang muốn mặc sức tưởng tượng một chút tư vị bánh quang tô.

Bên cạnh cậu trùng hợp ở bên tai vang lên tiếng khò khè, dư âm lượn lờ, kéo dài không dứt.

Suy nghĩ lại bị đánh gãy.

Bạch Vu quay đầu nhìn về phía thanh niên nằm bên cạnh, đáy lòng thở dài, cậu xuyên đến thế giới thú nhân rồi, trở thành một á thú nhân, hẳn đời này không bao giờ được ăn bánh quang tô nữ.

Bạch Vu nhìn chằm chằm ánh trăng bên ngoài, càng nhìn càng đói, dạ dày nổi lên cảm giác bỏng cháy.

Lúc tối cậu ăn quá ít, phỏng chừng chịu không nổi qua đêm.

Bạch Vu xoay người, lại thở dài.

Nghĩ tới cái nồi hầm tả pí lù đó là cậu nuốt không nổi, may mà mười tám năm trước không kén ăn, nếu không ngày nào cũng ăn loại đồ ăn như vậy thì cậu nhảy sống quách cho rồi.

Sớm biết xuyên thành cái dạng này, cậu thà xuyên vào lão trư ăn no rửng mỡ, nằm yên chờ chết còn hơn, chắc hương vị cám heo còn tốt hơn cái nồi hầm kia một chút.

Bạch Vu xoa bụng, quyết định hai ngày này phải nghĩ cách ăn ngon, bộc lộ khả năng nấu nướng cao siêu của đời trước, nhất định không được giả ngu, nếu không sớm muộn gì cũng tự khiến bản thân đói chết.

Bạch Vu xoay người đè lên cánh chim của anh trai, tay đặt trên bụng, cưỡng ép đi vào giấc ngủ.

Thời điểm cậu xoa mắt tỉnh lại đã là ngày hôm sau, anh trai đã rời ổ, duỗi chân tìm tòi, ổ chăn bên kia đã lạnh ngắt.

Bạch Vu ngồi dậy, đi đến bên cạnh lan can nhỏ xem xét bên ngoài.

Á phụ của cậu đang dùng bình gốm hầm thứ gì trước lò sưởi, mùi hương thoảng trong không khí nói cho Bạch Vu, hương vị bữa sáng sẽ không mỹ diệu như cậu nghĩ.

“Tỉnh rồi à?” Á phụ ngẩng đầu, vừa khéo đối mắt với cậu, liền vẫy tay gọi con trai.

“Á phụ.”

Bạch Vu đầu bù tóc rối ngáp một tiếng, sửa sang lại quần áo, bò dậy khỏi ổ, đi giày da thú bước xuống cầu thang gỗ.

Sáng sớm cuối xuân se se lạnh, cậu vừa đi ra đã rùng mình, cánh tay trắng nõn sởn hết gai ốc. Đưa mắt nhìn xung quanh, mặt trời còn chưa ló nên núi xa tràn ngập sương sớm. Tộc đàn bọn họ ở trên núi, từ chân núi đến giữa sườn núi san sát nhà đá của tộc nhân. Là tộc người chím, thói quen cư trú của họ rất giống với loài chim.

Bạch Vu quay đầu lại nhìn ổ ngủ của mấy anh em, thật ra nơi bọn họ ngủ là một cái tổ chim lớn, nửa phần dưới là đá, chống đỡ tổ chim Trái Đất phiên bản khổng lồ, phía trên là một cái lều tranh cố định bằng bốn cọc gỗ.

Đơn giản, kỳ lạ, tràn đầy phong cách dị vực.