Chương 2: Người chim

Bạch Vu hít một hơi không khí sáng sớm, mở rộng phổi, nhấc chân đi ra ngoài.

Nhà bọn ở vị trí khá cao, ngay giữa sườn núi, phía trên không có tộc nhân ở, phía dưới có rất nhiều đá, đá trắng, đá nâu, mặt đá phía trên lều tranh che mưa che nắng, có hồng, có vàng, có đen, nhìn thập phần xinh đẹp.

Lúc này các hộ đều ra tới bên ngoài hoạt động.

Bất luận thú nhân hay là á thú nhân, phần chân cùng nửa thân trên đều trần trụi, vây quanh hạ thân là một cái khố lông chim, cơ bắp rắn chắc xinh đẹp đều lộ ra bên ngoài khiến người ta choáng mắt.

Bạch Vu đứng ở bên rìa núi, nhìn dáng người không thua người mẫu các tộc nhân, duỗi tay sờ hình dáng cơ bụng của mình đang ẩn ẩn lộ ra. Kiếp này đầu thai, dáng người cậu còn tốt hơn đời trước một chút.

Lúc Bạch Vu đang nhìn đến nhập thần, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói: “Đứng ngốc ở đây làm gì?”

Bạch Vu run rẩy, vô thức che lỗ tai, quay đầu trợn mắt với anh trai.

“Còn không mau ăn sáng, hôm nay không đi thu thập à?”

Bạch Vu yếu ớt lên tiếng: “Đi chứ.”

Bạch Vu đi xuống phía dưới bờ sông rửa mặt xong, ngồi trước lò sưởi ăn bữa sáng. Cha, á phụ và các anh đều ở đó. Á phụ múc cho cậu một muôi lớn đồ ăn, vừa múc vừa cảm thán: “Ngày hôm qua ăn ít như vậy, buổi tối đói lắm đúng không?”

Bạch Vu đi vòng qua ngồi bên cạnh á phụ, chết không thừa nhận: “Không có, con ngủ sớm lắm.”

Xuyên ngẩng đầu xem bọn họ, cười nói: “Ngạn mới vừa nói bụng con kêu ùng ục cả đêm, ồn hắn ngủ không được."

Gương mặt trắng noãn của Bạch Vu thoáng ửng đỏ, cậu xấu hổ buồn bực nói: “Á phụ, người đừng nghe hắn nói bừa, tiếng ngáy của hắn mới làm con thức trắng đêm đó."

Ngạn duỗi tay búng ót cậu: “Ai thức, thèm đòn đúng không?”

Ánh mắt Bạch Vu chợt lóe, vừa vặn né tránh tấn công của anh trai nhà mình, quay đầu trừng hắn ta. Một màn huynh đệ đại chiến, mắt thấy chạm vào là nổ ngay, cha ngồi bên cạnh lên tiếng: “Ăn cơm thôi.”

Hai anh em lập tức im lặng, Bạch Vu hừ hừ hai tiếng, không thèm để ý tới anh trai, cúi đầu xem đồ ăn trong chén. Cậu mơ hồ nhận ra vài thứ trong bát hành, thịt động vật, côn trùng, ... dù sao không phải cái gì thứ tốt.

Bạch Vu vốn đói đến dạ dày hơi run rẩy, vừa ngửi hương vị này, trực tiếp no bảy tám phần, nhưng trừ bỏ mấy cái này cũng không có đồ ăn khác. Cậu không có biện pháp, cầm lấy chiếc đũa, căng da nuốt xuông đống đồ ăn kinh dị đó.

Các nhà khác cũng đang ăn sáng, đồ ăn về cơ bản đều là một nồi hầm đủ thứ.

Ăn xong, rửa sạch dụng cụ, từng người đi tìm đội ngũ muốn cùng nhau ra ngoài, thu thập hoặc săn thú.

Trong bộ lạc, đa số thú nhân sẽ đi săn thú, á thú nhân sẽ đi thu thập hoặc hái quả. Người già ở lại canh gác bảo vệ bộ lạc, trẻ em chơi đùa ở phụ cận.

Bạch Vu cõng sọt, theo Ngạn đi tìm đội ngũ thu thập của á thú nhân. Nhóm á thú nhân đã tụ tập bên kia chờ. Bọn họ đợi Bạch Vu một hồi, cuối cùng cũng tới. Có một á thú nhân hô lớn: “Đi thôi?”

Hắn vừa nói vừa cởi giày da thú trên chân, ném vào cái sọt mang theo, rồi kéo khố lông chim bên hông lên cổ, sọt cũng vác trên lưng, ngay tại chỗ biến thành một con chim trắng bự cao tầm một mét!

Những người khác cũng nhanh chóng cởi giày, biến thành chim trắng. Mấy con chim lớn cả thân trắng toát xen lẫn lông xám, mỏ màu son, lông đuôi dài có thể phết đất, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng bạch kim, trông rất giống phượng hoàng.