Chương 3: Ra ngoài thu thập

Bạch Vu nháy mắt bị một đám đại bạch điểu vây quanh. Cậu liếc mắt nhìn mọi nơi xung quanh một cái, chân tay vụng về mà biến thành một con đại bạch điểu.

Hình thú của cậu hình như gầy hơn một ít, trên người một chiếc lông đen cũng không có, lông chim trắng đến sáng lên, cái mỏ hồng đến loá mắt. Chẳng sợ ở giữa một đàn chim, cũng dễ dàng nhận ra được. Đại bạch điểu cầm đầu kêu lên một tiếng, vỗ cánh lớn, hướng giữa không trung bay đi. Một đàn đại bạch điểu vỗ cánh bay theo phía sau.

Bạch Vu bay sau cùng, láy đà bay lên, ra sức bay lên trên. Đỉnh đầu là trời xanh, dưới chân là đồng cỏ hoa lá. Bạch Vu kê một tiếng, vỗ cánh, bay lên càng cao hơn. Cậu theo người trước mặt nhấc lên dòng khí hướng lên trên bay, cũng không muốn cố hết sức. Bọn họ sau khi bay đến giữa không trung, sông núi bên dưới đều giống biến bình, phong cảnh cũng trở nên ảm đạm chút ít, đỉnh đầu không trung nhưng thật ra xanh đến càng thêm loá mắt.

Á thú nhân cầm đầu kêu một tiếng rồi đập cánh, mang theo tộc nhân bay về phía nam. Hôm nay bọn họ muốn đi phía đông nam trong rừng để thu thập. Bọn họ bay thật sự cao, mây mù bên cạnh đều giống nhau, trắng nhè nhẹ còn có điểm lạnh, hơi nước ngưng kết trên lông bọn họ, thực mau lại rơi xuống bên dưới.

Bạch Vu buồn rầu bay, cảm giác hai bên cánh đều vỗ đến tê rần, á thú nhân đằng trước mới bắt đầu thu lại cánh lao xuống dưới.

Phía dưới là một mảnh rừng cây hỗn loạn. Trong rừng có bụi cây, thực vật thoạt nhìn rất nhiều. Mặt đất còn có thật dày lá rụng cùng mùn. Bạch Vu đi theo sau cùng, hai chân tiếp xúc với bùn đất, một chút dẫm lên lá rụng, thiếu chút nữa loạng choạng ngã xuống.

Cậu bắt lấy sọt dây thừng, anh trai ở bên cạnh đỡ cánh tay giúp cậu ổn định thân hình, trên dưới ghét bỏ liếc mắt một cái.

“Đều yếu thành như vậy, còn không hảo hảo ăn cơm.”

Bên cạnh có á thú nhân cười “Phụt” một tiếng. Bị hắn khơi ra như vậy, á thú nhân xxung quanh cũng nở nụ cười, nói trắng ra bọn họ chưa gặp qua á thú nhân không thích ăn cơm.

Bạch Vu buồn bực giương mắt, không có ý định phản bác, nói cái gì đều không thích hợp, đành phải quay đầu trợn trắng mắt. Đơn giản vài câu vui đùa qua đi, đại gia đã sửa sang lại sọt, nhìn xung quanh hai bên trái phải, bắt đầu tìm kiếm con mồi hôm nay.

Một đám á thú nhân trong rừng chia nhau ra, mỗi người đều cách nhau mấy chục mét. Chỉ có Ngạn cùng Bạch Vu ở bên nhau.

Bạch Vu đi theo anh trai nhưng lại theo không kịp, mắt nhìn thấy nhưng còn không có tới kịp đi thu thập thì đồ vật cũng đã bị anh trai bỏ vào trong túi. Lặp lại mấy lần, cậu quay đầu, uyển chuyển nói: “Em cảm thấy mình có thể tự làm được."

Ngạn cười, lộ ra một hàm răng trắng: “Lại gặp phải rắn, bị chúng đuổi chạy rụng hết lông thì làm sao?”

Trên thực tế, Bạch Vu chỉ bị rắn đuổi qua một lần. Sự tình phát sinh ở hơn hai tháng trước, khi đó cậu mới vừa tìm được ký ức kiếp trước, còn không có học được ký năng sinh tồn trong rừng thì gặp phải một con rắn độc màu sắc rực rỡ. Cuối cùng, làm thế nào từ trong miệng rắn chạy thoát, Bạch Vu đã quên đến không sai biệt lắm, chỉ nhớ rõ lúc ấy quỷ khóc sói gào cùng gà bay chó sủa đều xuất hiện, cuồng loạn cùng người ngã ngựa đổ song hành.

Những á thú nhân phụ cận nghe được âm thanh, đều chạy tới hỗ trợ. Bạch Vu còn không kịp nhận ra mọi người thì đã đem mặt mũi đời này ném hết. Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Bạch Vu há miệng thở dốc lại nhắm lại.

Thanh tỉnh đã hơn hai tháng, cậu chính xác còn không có kỹ năng trốn chạy khỏi rắn. Bọn họ ở rừng cây tiến hành càn quét — dương xỉ, nấm, rau dại, quả dại, côn trùng, chim hoang, thú hoang, … Nhìn thấy bất cứ đồ vật có thể ăn bọn họ đều sẽ tận lực thu vào trong túi.

Bạch Vu đi theo đội thu thập lâu như vậy, mỗi một loại đồ ăn trên mảnh đất này cậu đều rõ như lòng bàn tay, cũng sẽ không nhận sai.

Hai người đặt đồ vật vào trong sọt, Bạch Vu vừa thu thập vừa tán gẫu với anh trai: “Anh, buổi chiều em muốn đi phía Tây đào chút rễ xanh.”

“Không sợ rắn?”

“Em đi đường vòng quanh còn không được à? Chẳng phải mọi người bảo khu rừng phía Tây có rất nhiều rễ xanh sao? Em muốn đào chút rễ xanh trở về làm những thứ khác.”

Rễ xanh là một loại rễ cây, sợi rất nhiều, hương vị nhạt nhẽo thô ráp, còn có chút vị chua, ăn nhiều còn làm dạ dày bị chua đến đau. Bởi vì cuối mùa xuân đồ ăn nhiều nên mọi người đều không muốn ăn nó, đội thu thập cơ bản cũng sẽ không đi đến bên đó. Bạch Vu đưa đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía anh trai nhà mình hy vọng hắn ta đồng ý.

Không ngờ, Ngạn thuận miệng nói: “Cái này ở đây cũng có, lát nữa chỉ dẫn em đi đào.”

“Đào một chút không đủ, em muốn hai sọt.” Bạch Vu lắc lắc tay anh trai.

“Được không? Đào nhiều một chút, trở về em làm đồ ăn ngon cho anh."