Chương 2: Đại Phòng Tính Kế

Lời vừa dứt, thiếu niên sải bước vào phòng, cũng không màng trở ngại nam nữ, đi tới trước giường nghẹn ngào nói: “Tỷ tỷ, phụ thân, mẫu thân đã mất rồi, ngay cả tỷ cũng muốn vứt bỏ ta và tiểu đệ sao? Tỷ tỉnh lại đi có được không?”

Vân Y nghĩ sớm muộn cũng phải đối mặt, nàng biết đây là đại đệ Tiêu Thần Thụy của nguyên chủ, bèn giả vờ chậm rãi tỉnh dậy, yếu ớt gọi một tiếng: “Thụy Ca Nhi.”

Tiêu Thần Thụy vừa thấy tỷ tỷ tỉnh lại, rốt cuộc vẫn còn nhỏ, lập tức òa khóc: “Tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng tỉnh, ta rất sợ tỷ cũng bỏ ta mà đi.”

Vân Y vươn tay ra, an ủi đệ đệ đang đỏ hoe mắt: “Đừng khóc nữa, tỷ tỷ không sao.”

Sau khi Tiêu Thần Thụy bình tĩnh lại, dặn dò: “Mau đến viện chính thông báo tổ mẫu một tiếng, cứ nói tỷ tỷ tỉnh rồi, ngoài ra tới nhà bếp bưng ít cháo tới, tỷ tỷ đã không ăn gì hai ngày rồi.”

Hai nha hoàn phía sau thi lễ, cũng kích động nói: “Vâng, tam thiếu gia, chúng nô tỷ đi ngay.”

Nha hoàn Tri Họa tới viện chính mới biết lão phu nhân đang ở sảnh chính tiền viện nghị sự.

Lúc này mới vội vã chạy tới cổng trong, nói rõ tình hình với bà tử canh cửa, được dẫn tới ngoài cửa sảnh chính tiền viện.

Đi tới gần, nói nhỏ vài câu với quản sự ma ma bên cạnh lão phu nhân ở ngoài cửa, liền thấy quản sự ma ma sải bước đi vào sảnh chính: “Bẩm lão thái gia, lão phu nhân, tam tiểu thư tỉnh rồi.’

Lão phu nhân ngồi hàng đầu có hơi kích động: “Ngươi nói tam nha đầu tỉnh rồi.”

Quản sự ma ma đáp: “Vâng, Tri Họa hầu hạ bên cạnh tam tiểu thư ở ngay ngoài cửa.”

Lão phu nhân kích động nói: “Mau, mau, dìu ta đến U Trúc viện, tạ trời tạ đất, cuối cùng cũng tỉnh rồi.”

Lúc này cũng không màng tới chuyện Hoắc gia hủy hôn, chỉ lên tiếng nói với đại nhi tức phụ: “Hà thị, ngươi cùng ta tới thăm Y Nhi.”



Sắc mặt đại phu nhân Hà thị khó coi: “Vâng, mẫu thân.”

Chẳng bao lâu, Vân Y liền nghe thấy tiếng bước chân lẫn lộn truyền tới, người chưa tới tiếng đã tới trước: “Y Nhi, tôn nữ ngoan của ta, con dọa chết tổ mẫu rồi.”

Vân Y biết, đây là tổ mẫu của nguyên chủ tới, muốn cố đứng dậy liền nghe thấy: “Đừng động, đừng động, nằm đó là được, Bồ Tát phù hộ, cuối cùng cũng tỉnh rồi.”

Tiêu Thần Thụy đang chuẩn bị hành lễ, lại thấy tổ mẫu đã chạy tới giường, chỉ đành vội vã hành lễ với đại bá mẫu đi vào cùng.

Vân Y mặt mày tái nhợt: “Y Nhi hổ thẹn, khiến tổ mẫu lo lắng rồi.”

Lão phu nhân nắm tay của Vân Y: “Tổ mẫu biết con thương tâm, tổ mẫu cũng chẳng khác gì, nhưng đây chính là mệnh của họ, con phải nghĩ nhiều tới Thụy Nhi và Hạo Nhi, Hạo Nhi đáng thương của ta còn trong tã đã mất đi song thân, con phải mau khỏe lại.”

Vân Y gật đầu: “Tổ mẫu yên tâm, Y Nhi nghĩ thông rồi, sẽ nhanh chóng để mình khỏe lên, sẽ thay phụ thân, mẫu thân chăm sóc tốt đệ đệ muội muội, để họ ở dưới cửu tuyền được an tâm.”

Thứ muội Tiêu Vân San hay tin chạy tới, nghe vậy, trong mắt xẹt qua một tia khinh thường, ngoài Tiêu Thần Thụy đứng đối mặt nàng ta, không ai phát hiện.

Tiêu Vân San giả vờ ngoan ngoãn đi lên một bước: “Tam tỷ, sau này San Nhi cũng sẽ giúp chăm sóc ngũ đệ.”

Vân Y ngẩng đầu nhìn người nói chuyện, từ trong ký ức biết đây là thứ muội Tiêu Vân San của nguyên chủ, nàng là người sáng suốt, đâu thể không biết lời này là nói cho tổ mẫu nghe, nhưng nàng cũng không vạch trần, chỉ nhàn nhạt gật đầu.

Lúc này, đại phu nhân Hà thị theo tới cũng giả vờ quan tâm nói: “Y Nhi phải nghỉ dưỡng thật tốt, bây giờ phụ mẫu ngươi đã đi, ngươi là trưởng tỷ của nhị phòng, gánh nặng trên vai không nhẹ.

Đặc biệt là Hạo Ca Nhi bây giờ còn nhỏ như thế, ngươi còn đang bệnh, trước đó ta và tổ mẫu ngươi từng thương lượng, thực sự không được thì tạm thời đưa Hạo Ca tới chỗ đường cô của ngươi trước, nàng là người tốt, chắc chắn sẽ đối xử tốt với nó.”