Chương 3: Đánh Cờ

Tiêu Vân Y nhìn Hà thị đang bễ nghễ nhìn xuống, trong mắt xẹt qua lạnh lẽo, nhưng lại nói với lão phu nhân: “Tổ mẫu, phụ mẫu con vừa qua đời, trong phủ ngay cả một hài tử cũng không nuôi nổi sao?”

Trên mặt lão phu nhân xẹt qua ngượng ngập, trước đây Hà thị từng nhắc tới, nhưng cũng chưa quyết định, bây giờ nghe tôn nữ hỏi như vậy, cũng cảm thấy Hà thị quá nóng lòng và bộp chộp trong chuyện này, nếu chuyện này truyền ra, còn không phải khiến người khắp kinh thành cười chê sao.”

Thế là lên tiếng nói: “Chuyện này bàn sau, bây giờ con chăm sóc tốt cơ thể mới là quan trọng nhất.”

Lúc này phủ y cũng nhận được tin chạy tới, vào phòng hành lễ trước: “Diện kiến lão phu nhân, đại phu nhân, các vị thiếu gia, các tiểu thư.”

Lão phu nhân đứng dậy tránh chỗ: “Lâm đại phu, mau xem cho tam tiểu thư, có gì không thỏa không.”

Lâm đại phu đặt hòm thuốc xuống, lấy gối bắt mạch ra, hơi hoảng hốt ra hiệu tam tiểu thư vươn cổ tay ra, chỉ trong thời gian ngắn, trên đầu toàn là mồ hôi: “Hồi lão phu nhân, tam tiểu thư đã không có chướng ngại lớn gì, tịnh dưỡng vài ngày sẽ khỏi hẳn.”

Lúc này đại phu nhân Hà thị lạnh lùng nhìn phủ y: “Lâm đại phu, tam tiểu thư còn cần uống thêm thuốc gì bồi bổ không?”

Lâm đại phu nhìn tam tiểu thư sắc mặt tái nhợt, nghĩ tới ơn đức của nhị gia lúc sinh thời, có hơi không nỡ, trước đây nếu không phải đại phu nhân Hà thị lấy thê tử, hài tử ra uy hϊếp, mình cũng không thể làm chuyện thẹn với lòng đó.

Bây giờ thê tử, hài tử đều đã rời kinh, ông ta cũng không còn cố kỵ gì, cung kính đáp một câu: “Là dược ba phần độc, tam tiểu thư bây giờ đã không có trở ngại gì, không cần uống thuốc nữa, mấy hôm nay ăn uống thanh đạm một chút là được.”

Lão phu nhân thấy Vân Y đã không còn trở ngại: “Y Nhi, cố gắng tịnh dưỡng, có gì cần thì phái người tới tìm đại bá mẫu của con.”

Vân Y khẽ gật đầu: “Đa tạ tổ mẫu.”

Đại phu nhân Hà thị híp mắt nhìn phủ y, thầm nghĩ mình đã ám thị rõ ràng như vậy, thế mà ông ta lại không tiếp lời mình, lẽ nào trước đây không làm theo ý của bà ta?

Nếu không, tại sao người sắp chết lại sống lại.

Lập tức trong lòng có tính toán, nếu để bà ta tra ra sơ hở, chắc chắn sẽ cho ông ta đẹp mặt.



Nghe thấy lời của mẹ chồng, che đậy tốt cảm xúc của mình, bà ta nhàn nhạt nói: “Sau này ta sẽ dặn dò phòng bếp, làm một vài món thanh đạm vừa miệng đưa tới, ngươi cố gắng tịnh dưỡng.”

Vân Y có hơi uể oải, hiện giờ, khi còn chưa trở mặt, thế là ho nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Đa tạ đại bá mẫu.”

Chính vào lúc này, bên ngoài có nha hoàn tới báo: “Bẩm lão phu nhân, đại phu nhân, đại tiểu thư biết chuyện Hoắc gia hủy hôn rồi, bây giờ đang khóc quấy, đập đồ trong phòng.”

Hà thị nghe vậy liền lo lắng, vốn dĩ nghe thấy tin tam tiểu thư tỉnh lại đã rất kinh hãi, cảm thấy sự việc có hơi kỳ quặc, rõ ràng là người mạng không còn dài, bây giờ lại tỉnh dậy.

Còn chưa chôn sạch cảm xúc, lại nghe thấy nữ nhi biết chuyện hủy hôn.

Hà thị lo lắng nói: “Mẫu thân, nếu không có việc gì, nhi tức xin cáo lui trước, ta muốn đi xem thử Như Nhi.”

Lão phu nhân vốn cảm thấy nếu Hoắc gia đã hủy hôn thì cũng không có lý gì che giấu tôn nữ, chỉ là không ngờ nàng ta biết được tin trước, hiện giờ không có thời gian truy hỏi nguyên do.

Bèn vẫy tay với Hà thị nói: “Đi đi, an ủi nó, qua một thời gian, bên Cẩm Vương phủ cử người tới, chắc chắn sẽ nhờ bên đó lưu ý giúp, bảo nó bớt buồn.”

***

Lan Tô Uyển.

Đích tiểu thư Tiêu Vân Như của đại phòng nhốt mình trong phòng đã hơn một khắc, trong phòng thường truyền ra tiếng khóc hu hu và tiếng đập đồ “loảng xoảng”.

Khiến đám hạ nhân trong viện sợ muốn chết.

Nha hoàn Thu Dương thường nhìn ra ngoài cửa lớn, nghĩ cứ tiếp tục thế này không phải cách, sớm biết đã không khuyến khích đại tiểu thư tới tiền viện nghe lén, lần này hay rồi, thế mà lại nghe được tin Hoắc gia tới hủy hôn.