Chương 14:

- Là như vậy Giản Giản, anh phải biết rằng vạn vật đều có năng lượng. Tôi đi tra xét qua, trước khi anh có dị năng, vật kiến trúc tuy rằng cũng có năng lượng dao động, nhưng sẽ không giống như anh nghe được họ nói chuyện, là dị năng của anh gây cho chúng nó lực lượng có thể khống chế.

Hệ thống làm hết phận sự giải thích.

Lực lượng có thể khống a..

Du Giản suy tư, theo sau đi tới trước phòng nhỏ diện tích không tới 10m2, kiễng đầu ngón chân giúp nó triệt tiêu dây mây leo trên mái hiên.

Phòng nhỏ trong rừng mừng rỡ:

- Ai u uy, vừa nhìn liền biết cậu là ngũ hảo thiếu niên, tiếp tục gia tăng lực lượng đi!

Du Giản vốn muốn giúp nó rửa sạch một chút, nhưng phòng nhỏ này rất ồn ào, hơn nữa mỗi lần giúp nó sửa sang lại rác rưởi xung quanh đều phải phát ra tiếng kêu kỳ lạ, làm cho hắn thiếu chút nữa xoay người muốn đi.

- Ai, thiếu niên thật đáng tin, tuy rằng người hơi thấp một chút, nhưng chuyên cần có thể bổ sung độ thấp.. ôi chao! Làm sao cậu đi rồi! Đừng đi a!

Du Giản mặt không chút thay đổi bẻ gãy tấm ván gỗ trong tay, cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.

Thân cao cũng không phải điểm yếu của hắn, hiện tại hắn đi thuần túy là vì nhẫn tới cực hạn, sợi dây thần kinh cuối cùng cũng bị băng chặt đứt.

Thấy Du Giản thật muốn đi, phòng nhỏ trong rừng kêu rên:

- Đừng đi a, tám trăm năm mới gặp một người tốt như cậu! Phía trước những người tự xưng thám hiểm tới đây, một đám đều ném loạn rác rưởi, căn bản không nói văn minh!

Lỗ tai Du Giản vừa động, theo sau phòng nhỏ liền phát hiện thiếu niên quay trở lại tiếp tục giúp nó rửa sạch rác rưởi còn lại.

- Quái, sao mình có cảm giác hắn hình như có thể nghe được mình nói chuyện..

- Anh đã đoán đúng.

Du Giản kéo sợi dây mây cuối cùng.

Phòng nhỏ trong rừng.

- Kháo!

Nó giật mình:

- Quỷ a!

Du Giản nhìn nó không nháy mắt.

Phòng nhỏ trong rừng kêu nửa ngày, rốt cục tiếp nhận có người có thể nghe thấy nó nói chuyện.

Du Giản:

- Nhắc lại một lần, hiện tại tôi không tính là người, cũng giống như sự hiện hữu của các anh, cho nên có thể nghe được nói chuyện được với anh là chuyện thật bình thường.

- Tôi hiểu tôi hiểu! Tôi không làm người vậy Jan!

* * *Thật là không thể nhịn được nữa.

- Tên của tôi đọc là Giản! Đơn giản Giản! Điệp từ là Giản Giản!

- Được Jan!

Du Giản:

* * *

Hệ thống khó hiểu:

- Giản Giản, anh nghe không phải thật vui vẻ sao?

- Không thể nói, đề nghị cấm nói.

- Được, thu được.

Hệ thống câm miệng.

Nguyên một buổi tối, Du Giản đều dùng thời gian rửa sạch hoàn cảnh, làm cho phòng nhỏ trong rừng nhìn thấy – tên gọi tắt là tiểu Lâm, rất là cảm động.

Cỏ dại cùng rác rưởi plastic đều bị quét sang một bên, nhưng tiểu Lâm vẫn thật rách nát.

Căn cứ miêu tả của nó, nó sinh ra đã hơn một trăm năm, chủ nhân tiền nhiệm hình như là thợ săn, ở đây mười mấy năm thì rời đi, từ đó về sau mai danh ẩn tích.

Sau đó rốt cục không còn ai đến qua.

Ngẫu nhiên sẽ có trai lẫn gái làm cái trò chơi thử gan lớn gì đó, chụp vài tấm hình bên người nó liền rời đi, chỉ để lại một đống rác rưởi.

Nói liên miên cằn nhằn cả đêm, thấy Du Giản muốn rời khỏi, tiểu Lâm thật không muốn, nó cố sức chớp lên cửa gỗ sắp rơi xuống, xem như lời chào ly biệt.

- Anh yên tâm, tôi cũng không phải đi rồi mà không trở lại.

Du Giản nhìn nó:

- Tôi đi tìm tài liệu tu sửa cho anh, sau này anh chính là phân bộ của tôi, vọng gác ngục giam của chúng ta.

- Vọng gác ngục giam? Nghe thật hứng khởi! Vậy tôi chờ cậu a Giản Giản!

Nó tương đương nhiệt tình tạm biệt, sợ Du Giản bội ước.

Du Giản trở lại ngục giam, trời cũng sáng.

Ở ngục giam nghỉ ngơi, mấy người Lương Xuân Vinh dậy thật sớm, chờ Du Giản an bài.

Du Giản xuất ra 2000 gốc siêu thần lúa nước, làm cho Lương Xuân Vinh hỗ trợ gieo xuống.

Nguyên bản Dư Xuân Xuân cũng muốn hỗ trợ, nhưng bị Du Giản bác bỏ.

Xuống ruộng cấy mạ thật mệt mỏi, phụ nữ có thai nên nghỉ ngơi thật tốt.

- Nếu chị thật sự không muốn ngồi yên, có thể thu thập một chút ngục giam, quét sạch rác.

Du Giản nói:

- Ở chỗ chúng ta, mỗi người đều có tác dụng. Dư tỷ, chị không phải là giáo viên tiểu học hay sao? Chờ sau này còn cần dạy học cho bọn nhỏ, cho nên hiện tại yên tâm dưỡng tốt thân thể trước.

Cuối cùng là nói động Dư Xuân Xuân, Du Giản cắm tay vào túi quần, thoải mái đi ra khỏi lầu, vừa lúc gặp Lương Xuân Vinh.

Vẻ mặt hắn ưu sầu.

- Ngục trưởng.. anh cho tôi không phải là lúa nước sao? Đất này có thể trồng được không?

Du Giản thành khẩn:

- Tâm có bao nhiêu can đảm, là sẽ có bao nhiêu sản phẩm.

Lương Xuân Vinh á khẩu.

Lúc này Uông Tần đã xăn tay áo, cầm mạ chuẩn bị đi xuống, cam chịu "lời nói của ngục trưởng đều là đúng, nếu sai lầm rồi thì bắt chước nguyên tắc câu đầu tiên", vì thế hắn phi thường biết điều không hỏi.

Đối mặt Lương Xuân Vinh nghi hoặc, ánh mắt Du Giản bay tới chỗ mảnh đất đã khai khẩn xong.

- Giống lúa của tôi cũng không phải loại bình thường, là giống biến dị sau tận thế, phi thường dễ nuôi sống, có đất là được.

Lương Xuân Vinh cầm mạ vắng lặng.

Tận thế mới hơn mười ngày, giống biến dị đều đã có rồi?

Lần này hắn cũng không hỏi nhiều, cùng Uông Tần cùng nhau đi cấy mạ.

Du Giản vốn muốn cùng đi với họ, nhưng mới cấy vài cọng thì hắn đã bị con bướm biến dị lớn hơn 30cm bay qua không trung hấp dẫn, đuổi theo một đoạn đường thật dài.

Hệ thống:

-?

Thống tử mê hoặc.

Sau một lúc lâu hắn cầm con bướm biến dị trở về, cũng tỏ vẻ đã tuần phục nó.

"Chỉ nam thuần hóa động vật hoang dại" dùng rất tốt, tuy rằng chỉ là sơ cấp.

Uông Tần cùng Lương Xuân Vinh:

-?

- Vậy.. ngục trưởng, ngài chuẩn bị dùng nó làm cái gì?

Lương Xuân Vinh hỏi.

- Thụ phấn a.

Du Giản đương nhiên:

- Mặc dù lúa nước này đã rất lợi hại, nhưng vạn nhất chúng nó mọc lên mọc lên lại xuất hiện giống biến dị càng lợi hại hơn đây? Khẳng định phải nuôi cấy theo phương diện chuyển biến tốt hơn! Dừng lại không tiến tuyệt đối không phải là tín niệm của chúng ta!

Hai người:

* * *

Thậm chí trong lúc nhất thời cũng không biết nên từ đâu phản bác, cũng nhìn không ra có phải Du Giản đang nói giỡn hay không.

Giới thiệu xong con bướm biến dị ngoại trừ biến thành lớn kỳ thật không quá lợi hại, Du Giản đem nó đặt lên Quan Thụ Nha, muốn xây nhà cho nó.

Không nghĩ tới Quan Thụ Nha nghiêm khắc cự tuyệt, kiên quyết không cho con bướm màu vàng đen an cư lạc nghiệp trên người nó.

- Vậy không có biện pháp.

Du Giản nhìn thấy con bướm màu vàng đen cụp râu, phi thường mất mác, liền đem nó phóng lên bờ vai của mình, vừa đi vào ngục giam vừa nói:

- Hiện tại tôi đi M thị tìm hang ổ cho cậu, cậu thích hang ổ của mèo hay là ổ chó?

Uông Tần vừa vặn nghe được câu nói này:

-?

Vì sao không phải là hang ổ con bướm đây? Nga, giống như không có người nào nuôi con bướm, làm tiêu bản thì rất nhiều, cũng không thể chơi một cái cây tiêu bản đi?

Đầu óc ngựa thần lướt gió tung mây xong, Uông Tần nhìn thấy con bướm bay một vòng trước mặt Du Giản, lân phấn màu vàng vây ra hình dáng một đầu con mèo nhỏ.

Du Giản lại nghiêm túc gật đầu:

- Nga, cậu thích hang ổ mèo nha, được.

Trong nháy mắt Uông Tần dừng tự hỏi, hắn cuối cùng vẫn là quyết định, sau này phàm là việc gì có quan hệ với ngục trưởng, cũng đừng đuổi theo truy hỏi làm gì.

Bởi vì anh căn bản sẽ không biết hắn sẽ có tao thao tác gì! Nhưng lại đi được thông!

Mà Du Giản, nói một tiếng với mấy người trong ngục giam xong, liền một mình đi M thị.

So sánh với lần trước, lần này độc hành lại vô cùng náo nhiệt, bởi vì hắn.. có thể nghe được các kiến trúc không ngừng làm ầm ĩ.

Có khiết phích:

- A a a mày đừng tới đây a! Thật bẩn a!

Có bát quái:

- Hắc hắc, đề nghị đem tên của tôi đổi thành hoàng sắc lâu!

Có nóng nảy:

- Kháo kháo kháo, đừng đánh nhau trong thân thể của tôi! Mày lại không sửa chữa cho lão tử! Tức chết lão tử! Cút ra cho lão tử!

Cho tới lúc này Du Giản mới phát hiện vật kiến trúc không thể khai thông, chúng nó luôn lầm bầm làu bàu.

Nếu hai kiến trúc có địa phương liên tiếp với nhau, vậy chúng nó sẽ bị chia thành một kiến trúc, nhưng thần kỳ chính là những cửa hàng nằm chung một dãy phố có vách tường liền nhau lại đều tự có ý thức của mình.

Kỳ lạ nhất là tiểu khu, nhà lầu bên trong đều có thể nói chuyện! Nhưng mà.. nhà lầu bất đồng tiểu khu lại không có biện pháp nói chuyện với nhau.

Du Giản suy đoán nói không chừng giống như trường học, bệnh viện nhà lầu trong đó đều có thể trao đổi với nhau.

Vật kiến trúc thật sự tranh cãi ầm ĩ, Du Giản cũng không chủ động khai thông với chúng nó, dù sao có vết xe đổ của phòng nhỏ trong rừng lôi kéo hắn hàn huyên cả đêm, hắn choáng váng mới có thể tìm đám vật kiến trúc rảnh rỗi bị khùng tán gẫu.

Bởi vì bên cạnh không có người sống, quá trình Du Giản tiến vào M thị phi thường thuận lợi, hắn cũng không tiến vào trung tâm, ở địa phương có tang thi tương đối nhiều chọn những siêu thị mini càn quét.

Ô vuông ba lô trong hệ thống tạm thời không thể chồng, cho nên chỉ dùng chứa đồ vật lớn. Du Giản lấy xe đẩy của tiểu siêu thị chứa đầy thực vật bên trong.

Nghĩ tới nhà ăn đã giải khóa, mà hắn còn chưa kịp nhìn, Du Giản lại muốn mang theo nồi niêu xoong chảo chén bát muỗng đũa trở về.

Hệ thống:

- Giản Giản.. nếu nhà ăn đã giải khóa, phòng bếp khẳng định sẽ có đầy đủ cho anh, anh chỉ cần lấy bàn ghế là được, còn có chính là thực vật.

Heoheocon9552 và LieuDuong thích bài này.

9 Tháng một 2023Tặng xuThíchTrích dẫn

GiangNganĐã kích hoạt

Bài viết:Tìm chủ đề0

Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc

Tác giả: Đại Mễ Hồng

Editor: GiangNgan

Bấm để xem

Đóng lại