Chương 15:

Du Giản thở dài:

- Đều là bởi vì chủ hệ thống quá keo kiệt, để cho tôi hiện tại quá căng thẳng.

Nhưng nếu nhà ăn đều đã trang bị xong, vậy tiết kiệm không ít chuyện, Du Giản an tâm cầm vật phẩm nhỏ trong siêu thị, tranh thủ kéo theo hai xe đẩy rời đi.

Trong siêu thị không có điện, đồ vật trong tủ lạnh đều phá hủy, Du Giản ưu tiên lựa chọn thực vật có thể bảo tồn thời gian dài.

Càn quét xong, hắn không trực tiếp mang đi hai xe đẩy nhỏ, mà đem chúng nó đặt trong góc siêu thị sau đó xoay người tìm kiếm tiệm bán đồ dùng cho sủng vật.

Bên cạnh còn có bệnh viện cùng tiệm sủng vật, nhưng đều bị phá hư gần hết, sủng vật bên trong cũng không biết tin tức.

Bởi vì không có tên không tiện xưng hô, Du Giản gọi con bướm kia là đại Hoàng.

Thuận tiện nhắc tới, Quan Thụ Nha tên đại Đen.

Đại Hoàng tản bộ một vòng trong tiệm bán đồ dùng sủng vật, thật khoái trá lựa chọn một khung leo của mèo, cũng tỏ vẻ hết sức hài lòng đối với căn nhà mới này.

Nghĩ ngày sau có thể còn có càng nhiều sủng vật vào nơi ẩn núp, Du Giản lại thu thêm vài hang ổ.

Chờ hắn đi dạo một vòng trở lại siêu thị, lại phát hiện..

Hai xe đẩy thực vật không cánh mà bay!

Đi ra khỏi nhà, làm sao có thể luôn thuận buồm xuôi gió đây?

Đại Hoàng vẫy cánh, vòng vo vài vòng trong góc trống văng, Du Giản có thể cảm nhận được khϊếp sợ của nó.

- Cậu làm dấu hiệu sao?

Du Giản hỏi:

- Tỷ như ở trên xe chừa chút lân phấn chẳng hạn.

Đại Hoàng tỏ vẻ không có, còn tỏ vẻ lần sau nhất định sẽ lưu lại.

Du Giản đi ra tiểu siêu thị, nhìn quanh bốn phía, tùy tiện chọn phương hướng đi.

Còn chưa đi được mấy bước, tiểu siêu thị liền phát ra thở dài:

- Ai, tiểu lão đệ này nhìn thấy rất lợi hại, không nghĩ tới là một ngốc tử, chính mình cực cực khổ khổ lây gì đó còn bị trộm, còn không biết kẻ trộm đồ vật đang ở đâu.

Du Giản không quản, tiếp tục đi lên phía trước.

- Ai! Chớ đi! Tiểu huynh đệ cậu đi ngược rồi!

Siêu thị hướng Du Giản kêu, cho dù nó cho rằng nhân loại này nghe không được.

- Người trộm đồ vật đi con đường khác! Hiện tại đuổi theo còn kịp a!

Nhận được tin tức, Du Giản liền xoay người đi tới phương hướng mà siêu thị đã nói, phía sau còn truyền ra thanh âm vui mừng của nó.

Phương hướng này đi tới một con đường nhỏ, Du Giản mới đi không bao lâu ngay ở bên tường phát hiện hai chiếc xe đẩy đυ.ng vào nhau.

Mà tên trộm đồ vật – thế nhưng lúc này bị nhốt trên nóc một xe con, xung quanh bao phủ một vòng tang thi.

- Hiện thế báo a!

Du Giản nhẹ nhàng cảm khái.

Tên trộm là một nam nhân lấm la lấm lét, hắn thoáng nhìn Du Giản, lập tức cầu cứu:

- Đại ca! Cứu tôi đi! Cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng a! Tôi cũng không phải cố ý, thật sự là đói quá không chịu nổi! Anh không phải đặc biệt lợi hại sao! Tôi đã nhìn thấy anh đi trong thành thị!

Du Giản cứ như vậy nhìn thấy hắn, theo sau đi lên phía trước.

Nam nhân nghĩ đây là muốn trợ giúp mình, không ngờ Du Giản đi tới kéo hai xe đẩy tới bên người, tiếp theo liền xoay người rời đi, không hề có chút ý tứ muốn cứu hắn.

- Uy! Anh có ý tứ gì vậy! Cho là mình lợi hại một chút thì giỏi lắm sao!

Nam nhân nổi giận:

- Phải, là tôi cầm đi xe đẩy, tôi xin lỗi được rồi chứ! Nhưng thứ này vốn cũng không phải của anh! Người có khả năng thì có thể lấy!

Lời của nam nhân rơi vào trong tai Du Giản, hắn hơi nghiêng đầu, thò tay vào trong túi áo khoác lấy ra một tiểu trang giấy cùng một hộp nhỏ.

- Anh có biết đây là cái gì không?

Du Giản hỏi.

Nam nhân sửng sốt.

- Lão bản siêu thị này đã chết, hắn lẻ loi một mình đi vào thành phố lớn làm công, quê nhà ở ngoài ngàn dặm, hiện giờ lại chết nơi tha hương.

Nam nhân không hiểu Du Giản đang nói gì.

Du Giản đem trang giấy một lần nữa nhét trở về, bình thản giống như là nói chuyện phiếm:

- Nếu cầm đồ đạc của hắn, cũng phải vì hắn làm chút chuyện, tỷ như thu lại thi thể, sau này có cơ hội thì đưa hắn về nhà.

Trong hộp nhỏ là tro cốt lão bản mà Du Giản mới thiêu hủy xong.

- Con mẹ nó mày..

Nam nhân không thể tưởng tượng nổi:

- Bệnh thần kinh đi!

Du Giản vẫn cứ nói tiếp:

- Ngay cả tiệm đồ dùng sủng vật cũng thế.

Nam nhân dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, bên chân của hắn đều là tang thi bình thường, tạm thời không lo tính mạng.

Thấy Du Giản thật sự muốn rời khỏi, hắn oán độc xuy nói:

- Thật đúng là không nhìn ra mày thánh mẫu như vậy, nếu như vậy tang thi đầy đường cái, làm sao mày không đi nhặt xác cho bọn hắn? Chỗ này còn có tao là người sống, làm sao mày không đi cứu?

- Có ân với tôi, tôi tất hồi báo. Hành vi của tôi cũng không làm trái với lý niệm của tôi, như vậy là đủ rồi. Huống chi anh chỉ trích tôi như vậy, chính anh lại là cái gì đây? Ăn cắp tài nguyên mà người khác dựa vào sinh tồn, sát thủ gián tiếp hại chết người?

Vẻ mặt Du Giản bằng phẳng.

- Hơn nữa, xét tới cùng, tôi làm cái gì, làm như thế nào.. mắc mớ cái rắm gì tới anh?

Nam nhân bị sặc á khẩu.

Giảng tới đây, Du Giản nhìn thương trường xa xa. Nếu đám người sống sót kia có chút khí khái, hiện tại hẳn đã chế phục Triệu tỷ, thoát khỏi thân phận "nô ɭệ".

Lấy lại tinh thần, hắn tiếp tục đẩy xe rời đi, còn hướng mặt sau xua tay:

- Lời tuy như thế, nhưng tội của anh cũng không đáng chết. Trên nóc xe có cửa sổ, nếu anh nghĩ biện pháp đi vào, nói không chừng có cơ hội chạy thoát, chúc anh may mắn!

Đến nỗi vì sao hắn biết tình huống của chiếc xe kia..

Tự nhiên là do kiến trúc bên cạnh nói.

Nhưng nhóm kiến trúc phần lớn có vẻ ngu ngốc, đều như vậy còn không phát hiện Du Giản có thể nghe được chúng nó nói chuyện.

Trở lại ngục giam, Du Giản đem hai xe đẩy giao cho Lương Xuân Vinh xử lý, chính mình thì lo lắng nên đem hang ổ của đại Hoàng đặt nơi nào.

Ý thức lãnh địa của Quan Thụ Nha rất mạnh, không muốn làm cho đại Hoàng ở chung với nó, mà đại Hoàng bị cự tuyệt một lần sau cũng kiên quyết không làm liếʍ cẩu, lập nhiều hào tâm chí khí, quyết định tự lực cánh sinh.

Vì thế nó khoái trá lựa chọn khu đất vườn vừa mới khai khẩn ra, định một vị trí bên cạnh làm hang ổ.

Khung leo mèo to lớn tài liệu là gỗ, không có bộ phận lông xù, trời mưa xuống cũng không có gì đáng ngại, nhưng mà..

Luôn luôn đặt ở bên ngoài, sẽ không hư sao?

- Phá hủy thì đổi cái khác.

Du Giản trả lời hệ thống, thuận tiện đem chân khung leo chôn vào bùn đất.

Có nhà mới, đại Hoàng phi thường vui vẻ, lao vào trong khung leo không chịu rời đi.

Lần này đi M thị không tốn bao lâu, qua lại cũng chỉ nửa ngày thời gian, Lương Xuân Vinh đem xe đẩy đưa lên phòng giam trên lầu, Du Giản đi theo vào, chợt nghe Lương Minh Học ngây thơ cảm khái.

- Oa, mẹ! Nơi này có thật nhiều đồ ăn!

- Phải đó, nhưng những thứ này đều do ngục trưởng tiên sinh mang về tới, không thể tùy tiện lấy nha.

Dư Xuân Xuân vò đầu con trai nói.

Lương Minh Học nuốt nước bọt, ánh mắt mặc dù nhìn chằm chằm đồ ăn vặt nhưng đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

Du Giản xuất ra một bao khoai tây chiên, nhét vào trong lòng đứa nhỏ này, không đợi Dư Xuân Xuân cùng Lương Xuân Vinh ngăn cản, liền nói:

- Đồ vật này nọ hơi nhiều, chúng ta trước phân loại sắp xếp.

Cho tới trưa, Dư Xuân Xuân đã đem trong lầu thu thập sạch, nàng nghe vậy liền cấp ra đề nghị.

Tận cùng bên trong tầng cao nhất có hai phòng lớn liền cùng một chỗ, phòng ở bên ngoài cũng là văn phòng của Du Giản, mà bên trong thì chỉ có thể thông qua phòng ốc bên ngoài tiến vào, có thể dùng làm kho hàng.

Lầu phòng giam tổng cộng có sáu tầng, tầng cao nhất cũng chính là lầu sáu.

Du Giản cảm thấy không cần phải kín kẽ như vậy, toàn bộ mọi thứ bên trong ngục giam hắn đều có thể thao tác, không có địa phương nào càng an toàn hơn so với nơi này.

Nhưng khi hắn quan sát thần sắc của mấy người Dư Xuân Xuân, vẫn đáp ứng lời đề nghị đó.

Thực vật mang về phần lớn là sản phẩm thức ăn nhanh, tỷ như mỳ tôm, nồi lẩu tự sôi, thực phẩm làm sẵn.. sau đó là một ít bánh bao bánh bích quy vừa có thời hạn lâu dài vừa có thể điền đầy bụng.

Hai xe đẩy nhìn thấy nhiều nhưng Lương Xuân Vinh tinh tế tính toán một chút, cũng chỉ đủ cho vài người bọn họ kiên trì một tháng.

- Được rồi, đây không phải còn có một tháng sao? Trong một tháng này chúng ta còn muốn tiếp tục đi ra ngoài tìm vật tư, lo lắng cái gì?

Du Giản nói một câu làm tan biến nỗi lo lắng trong lòng mọi người.

- Đã có nhiều thức ăn như vậy, đêm nay làm một bữa cơm nóng chúc mừng một chút.

Buổi chiều, mảnh đất 100m2 vừa vặn gieo xong 2000 gốc mạ lúa nước, công tác gieo trồng thuận lợi, kết thúc công việc.

Du Giản nhận được nhiệm vụ nêu lên đã hoàn thành, thay vì là nói sau khi nhiệm vụ nhập môn kết thúc, hắn cũng không tiếp tục thu được thông tri nhiệm vụ.

Hỏi thăm hệ thống một lần không có được kết quả, Du Giản lấy ra mấy tấm sắt lớn kêu Lương Xuân Vinh cùng Uông Tần cùng nhau chế tạo thùng nước.

Hắn còn một nhiệm vụ chế tạo thùng nước còn chưa hoàn thành đâu.

Mà có nơi ẩn núp an toàn, sắc mặt Lương Xuân Vinh tốt hơn rất nhiều, buổi chiều công tác đều mang vẻ mặt tươi cười.

Nhưng mà Uông Tần tuy luôn nỗ lực phối hợp, nhưng nụ cười lại thật miễn cưỡng.

Du Giản đã sớm nhìn ra đứa nhỏ này có tâm sự, hiện tại càng thêm nghiêm trọng.

Quả nhiên khi hắn đem thùng nước đưa lên sân thượng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì Uông Tần ngăn cản Du Giản nơi thang lầu, còn đeo túi xách, vẻ mặt trịnh trọng.

- Ngục trưởng..

Hắn hít sâu một hơi, tựa hồ là hạ quyết tâm, cắn răng nói:

- Tôi là tới tạm biệt với anh.

Heoheocon9552 và LieuDuong thích bài này.

9 Tháng một 2023Tặng xuThíchTrích dẫn

GiangNganĐã kích hoạt

Bài viết:Tìm chủ đề0

Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc

Tác giả: Đại Mễ Hồng

Editor: GiangNgan

Bấm để xem

Đóng lại