Chương 21:

- Hiện tại tôi cùng tiểu Tần còn có sự tình cần làm, các cô ở đây đợi, không qua ba giờ khẳng định sẽ trở về mang các cô đi.

Tạ Vũ:

- Chúng tôi?

- Phải!

Du Giản nói xong đi ra ban công nhảy xuống bãi cỏ.

Hắn quay đầu lại, dựng thẳng ngón cái cười sáng lạn:

- Đương nhiên là ba cô cùng nhau!

- Được rồi! Tiểu Tần, chúng ta tranh thủ thời gian!

Nói xong hắn hung hăng chạy xa.

- A? Nga nga, được!

Uông Tần vội cúi đầu chào, hốt hoảng đuổi theo, lời nói cuối cùng của Du Giản còn vọng lại bên tai Tạ Vũ.

- Phiền cô sửa lại rào chắn một chút đi!

Tạ Vũ nhìn bóng lưng hai người đi xa, thật sự cảm thấy mê hoặc vô cùng.

- Hai người này thật là kỳ quái.

Mã Giai Nghệ nói thầm.

- Nhưng nhìn thấy không giống như là người xấu.

Chu Thi Lâm nói chuyện ôn nhu, nàng lôi kéo Tạ Vũ ngồi xuống nâng lên cánh tay trái của nàng.

- Tê..

Không có người lạ ở đây, Tạ Vũ cũng không cần nhẫn nhịn cơn đau, cánh tay trái của nàng rõ ràng biến dạng, bên trong phát tím, còn có gần nửa đoạn xương cốt đâm ra làn da!

Chu Thi Lâm cau chặt mày, nàng vốn định trách móc vài câu, nhưng thấy thương thế không thể kéo dài lập tức đem hai tay mình đặt lên cánh tay.

Từ trong tay nàng hiện lên điểm sáng, chậm rãi dung nhập vào da thịt của Tạ Vũ. Chỉ chốc lát cánh tay cơ hồ cần phế bỏ đã kết nối trở về, chỉ còn lưu lại chút bầm tím.

- Thật xin lỗi, tôi tạm thời chỉ có thể làm được như vậy.

Khuôn mặt Chu Thi Lâm càng thêm tái nhợt, cả người lung lay sắp đổ.

- Như vậy đã đủ rồi, chút bầm tím này một lát sẽ tự mình tan mất.

Tạ Vũ nói chuyện, lại nghĩ tới lời nói vừa rồi của Du Giản, không khỏi mê mang:

- Cũng không biết tương lai sẽ như thế nào..

Cho dù trốn ra trường học, trong M thị khẳng định đều là tang thi, mà trốn ra M thị, thế giới bên ngoài đều là như thế.

Vậy con đường sống ở nơi nào?

Không khí đê mê, Mã Giai Nghệ vội vàng vỗ tay đem hai người đánh thức:

- Được rồi! Nhất định sẽ có biện pháp! Kỳ thật con người Uông Tần rất tốt, lần trước tôi cùng Thi Lâm bỏ quên đồ vật trong phòng học, cũng nhờ hắn mang về giúp!

- Càng gặp loại chuyện này, chúng ta càng nên tỉnh lại! Nhiều người lực lượng lớn! Ngẫm lại sau này chúng ta đi ra trường học, còn có thể đi thương trường tìm thực vật! Đến lúc đó hai cô không được giành bánh pudding với tôi!

Có lời cổ vũ của nàng, hai cô gái cuối cùng đỡ hơn một chút.

Chu Thi Lâm mím môi cười cười:

- Mỗi lần Giai Nghệ đều rất lạc quan, tôi thật sự cần học tập điểm này ở cô.

- Ha ha..

Mã Giai Nghệ kín đáo che giấu nỗi sợ hãi tương lai:

- Không có biện pháp, tôi cũng chỉ có tính lạc quan mà thôi a..

Đi ra Thanh Trúc Uyển, Uông Tần cùng Du Giản đứng ở ven đường, xa xa nhìn nhà ăn số năm đối diện.

Bên này đường không có bao nhiêu tang thi, chúng nó toàn bộ tụ tập ở nhà ăn.

Trước khi hai người tới, có người trước đóng cửa lại.

- Ngục trưởng, anh đã phát hiện cái gì sao?

Nghẹn tới bây giờ, Uông Tần xem như có cơ hội hỏi.

- Cũng gần như thế.

Du Giản hàm hồ.

Uông Tần trầm xuống:

- Là sao vậy?

- Anh của cậu..

- Du Giản chỉ chỉ nhà ăn:

- Ở.. trong nhà ăn này..

- Hắn.. hắn biến thành tang thi sao? Cũng phải..

Uông Tần cười khổ.

Làm sao có người nào bị tang thi bao phủ mà còn sống đây?

Bất luận như thế nào hắn cũng phải đi tìm Tần Phong, ít nhất mang thi thể hắn về nhà.

Du Giản nói:

- Ai, tôi còn chưa nói xong đâu, anh của cậu hắn đang ở.. dưới nhà ăn.

Dưới đất?

Chẳng lẽ.. hắn thậm chí còn không phải là tang thi sao?

Chân Uông Tần mềm nhũn, phải đưa tay chống vào gốc cây bên cạnh.

Du Giản đỡ trán, bổ sung nói:

- Ý của tôi là, dưới nhà ăn có một không gian bí mật, hắn còn sống.

Đúng vậy, không gian bí mật.

Đi tới địa vực nơi này, Du Giản chợt nghe được lời nói chuyện của kiến trúc bốn phía.

Phía trước nhà ăn số ba thật bát quái, khi nghe Uông Tần hỏi thăm hành tung của Tần Phong, nó liền cao giọng truyền lại lời nói của những kiến trúc khác.

Chờ Du Giản cùng Uông Tần chạy tới Thanh Trúc Uyển thì Du Giản nghe được Thanh Trúc Uyển đang nói chuyện phiếm với nhà ăn số năm.

Thanh Trúc Uyển:

- Tiểu tam nói có người tìm Tần Phong đâu.

Nhà ăn số năm:

- Là soái tiểu hỏa kia sao? Hắc hắc, hiện tại hắn mỗi ngày đều đang ở dưới thân thể của tôi.

Thanh Trúc Uyển:

- Tiểu tam nói người tìm hắn nhìn thật quen mắt, tôi vừa nhìn thấy, phát hiện là em trai Tần Phong.

Nhà ăn số năm:

- Hắn không phải được Tần Phong cứu đi ra ngoài sao? Lại không muốn sống quay trở về? Cũng thật có tình có nghĩa, nếu không phải tôi không thể mở miệng nói chuyện, hiện tại cũng muốn giúp hắn một phen..

Thanh Trúc Uyển:

- Anh giúp cũng vô dụng, anh không nhớ được Tần Phong làm sao đi xuống sao?

Nhà ăn số năm:

- Bị thực vật biến dị chơi trò trói lại tù cấm play dẫn đi, hắc hắc hắc..

Thanh Trúc Uyển:

* * *

Ký túc xá nữ sinh thật không muốn nói chuyện với nhà ăn số năm.

Đề tài ngưng hẳn, Du Giản xem như đã biết nơi ở của Tần Phong.

Nghe phản ứng của nhà ăn số năm, hiện tại Tần Phong tuyệt đối còn sống, chỉ là đang ở chung với thực vật biến dị, tính nguy hiểm không biết.

Việc đã tới nước này, vì tiến một bước tìm được tin tức Tần Phong, Du Giản quyết định xả thân cứu người.

- Huynh đệ!

Trong ánh mắt mê hoặc của Uông Tần, Du Giản đi qua đường nhìn vách tường bản thể của nhà ăn số năm, nhỏ giọng nói:

- Giúp tôi một việc, anh dẫn tôi đi xuống tìm Tần Phong, tôi giúp anh mang một tá tạp chí người lớn.

- Hắc hắc, tốt lắm tốt lắm, tôi muốn hình ảnh cao cấp! Đã nói rồi a.. khoan đã! Con mẹ nó anh.. nhân loại?

Nhà ăn số năm dần dần ý thức được không thích hợp.

Cùng nó nói chuyện, lại là một nhân loại?

- Kháo! Quỷ a!

- Kháo! Anh là người hay quỷ! Làm tôi sợ muốn chết ô ô ô..

Nhà ăn số năm kinh hồn không chừng.

- Nói nhỏ chút, nếu bị những kiến trúc khác nghe thấy, tôi sẽ không nói chuyện với anh!

Du Giản còn cho là mình nói chuyện phi thường có uy hϊếp.

Nhưng mà..

- Cái gì? Còn có nhân loại có thể nghe được chúng ta nói chuyện?

Vừa rồi Thanh Trúc Uyển còn phi thường thục nữ lúc này cất cao thanh âm.

Ngay sau đó ký túc xá, lầu dạy học, thư viện.. toàn bộ kiến trúc trong trường, đều biết.

Vả lại nháo thành một đoàn.

Nhà ăn số năm tự biết đuối lý, đè thấp giọng cò kè mặc cả:

- Như vậy đi, một quyển tạp chí là được, được không?

Du Giản:

* * *

Anh cảm thấy anh thật hài hước sao?

- Không được.

Du Giản nói:

- Miễn phí đưa tặng tôi một cơ hội hỗ trợ còn được.

- Được được được, cần làm gì anh nói! Vượt lửa qua sông không chối từ!

Thấy nhà ăn số năm đáp ứng sảng khoái như vậy, Du Giản đột nhiên sản sinh nỗi hoài nghi mình bị hố.

May mắn kiến trúc trong trường học không thể khai thông với kiến trúc bên ngoài, bằng không hiện tại toàn bộ kiến trúc trong M thị đều cũng biết Du Giản có thể nghe thấy chúng nó nói chuyện.

Nhưng thôi bỏ đi, cũng không phải vấn đề gì lớn.

Du Giản xem nhẹ lời chào hỏi giống như gào khóc thảm thiết xung quanh, một tay chống lên vách tường nói:

- Anh cũng nhìn thấy tôi đi cùng tiểu Tần, chúng tôi tính toán cứu Tần Phong, bây giờ hắn không phải đang ở dưới người anh sao? Anh tìm biện pháp cho chúng tôi đi xuống là được.

Khi nói chuyện, Uông Tần đã vội vàng chạy tới.

- Tần Phong sao, không thành vấn đề, nhưng chỗ trống phía dưới tôi là một không gian khác..

Nhà ăn số năm nói một tràng, đại khái giải thích vì sao bên dưới có hầm ngầm.

Dù sao không liên quan gì với nó.

Hầm ngầm này vốn đã tồn tại trước khi kiến trúc trong trường học được xây dựng, bởi vì trùng hợp có một lối vào nằm ngay bên dưới nhà ăn số năm cho nên nó mới biết.

Nhà ăn số năm còn nói, bên dưới tự hình thành một mảnh kiến trúc, đại khái là niên đại bất đồng nên không thể khai thông với kiến trúc được xây dựng trong trường học.

Về phần thực vật biến dị, nó cũng không rõ ràng lắm.

- Tôi có thể đưa anh đi xuống.. tôi luôn cảm thấy kỳ quái vì sao chúng tôi đột nhiên có thể trao đổi, nguyên lai bởi vì Giản Giản anh đã tới rồi..

Nhà ăn số năm cũng khá thân cận:

- Có anh ở bên cạnh, tôi cảm giác lực lượng tăng cường không ít, có thể khống chế công tắc cửa sổ! Ngài thật lợi hại!

Tuy nhà ăn số năm nhìn không đáng tin, nhưng cấp ra phương án lại thật sự.

- Như vậy một hồi tôi mở cửa trước, hai anh nghĩ biện pháp tiến vào, tôi chỉ đường cho anh đi xuống hầm ngầm.

- Tốt, sau khi chuyện thành công, tôi lập tức đi bên ngoài tìm tạp chí cho anh.

Du Giản cùng nhà ăn số năm xem như đạt thành hợp tác, cấu kết với nhau làm việc xấu.

Uông Tần đuổi tới còn chưa hiểu chuyện gì, chợt nghe câu nói sau cùng, ngơ ngác hỏi:

- Tạp chí gì vậy?

Nhà ăn số năm giành trước:

- Đương nhiên là tạp chí chuẩn bị cho kiến trúc trưởng thành vậy, vừa nhìn hình dạng của anh đã biết còn chưa có đối tượng.

Du Giản quay đầu:

- Một ít tạp chí phong tục mà thôi.

Heoheocon9552 và LieuDuong thích bài này.

10 Tháng một 2023Tặng xuThíchTrích dẫn

GiangNganĐã kích hoạt

Bài viết:Tìm chủ đề0

Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc

Tác giả: Đại Mễ Hồng

Editor: GiangNgan

Bấm để xem

Đóng lại