Chương 22:

- Nga nha.

Uông Tần gật đầu:

- Đợi một chút ngục trưởng, anh đang nói chuyện với ai?

- Có thể là cùng quỷ trong nhà ăn đi.

Du Giản lại đem ánh mắt nhìn nhà ăn số năm.

Nhà ăn số năm hiểu ý, đem bố cục của mình toàn bộ dỡ ra, Du Giản lập tức lôi kéo Uông Tần đi vào cửa sau của nó, là cửa ra vào của nhân viên công tác.

Uông Tần khϊếp sợ:

- Ngục trưởng, làm sao anh biết được nơi này còn có cửa sau?

Du Giản vỗ vai hắn, tự nhiên nói:

- Không phải vừa nói sao? Câu thông với quỷ trong nhà ăn thôi. Đi, vào đi thôi!

- Nhưng mà cửa sau bình thường hay bị khóa..

Uông Tần nói còn chưa dứt lời, liền trơ mắt nhìn thấy cửa sau răng rắc một tiếng, chậm rãi mở ra, lộ ra hành lang tối đen không bật đèn.

Lông tóc của hắn liền dựng thẳng.

Không.. không thể nào, thật sự có quỷ?

Bình, bình tĩnh! Cho dù là có quỷ, cũng đã nói chuyện với ngục trưởng, cũng là một con quỷ tốt đúng không, sẽ không làm ra sự kiện khủng bố ám ảnh tá ma gϊếŧ lừa.

Uông Tần khẩn trương theo sát Du Giản đi vào trong cửa sau, một giây sau cánh cửa màu trắng nặng nề phanh một tiếng đóng lại chỉ chừa hai người ở trong bóng đêm nhìn nhau không nói gì.

- Ngục.. ngục trưởng.

Uông Tần giống như muốn khóc.

Du Giản không sốt ruột đi tới mà hỏi trước:

- Tiểu Tần, cậu có biết bên dưới trường học của cậu còn có hầm ngầm không?

Hầm ngầm?

Phản ứng đầu tiên của Uông Tần là không có, một trường đại học, cần gì phải lưu hầm ngầm bên dưới?

Nhưng hắn lập tức nhớ lại, trước kia khi vào lớp học công khai, lão giảng dạy từng nói, bên dưới nông đại có hầm trú ẩn dùng tránh né tai nạn, chỉ là thời gian rất lâu không cần sử dụng cho nên bị đóng cửa.

- Có! Là hầm trú ẩn!

Uông Tần hiểu ra:

- Ngục trưởng, chẳng lẽ nói anh họ của tôi ở dưới!

- Có thể là vậy, hiện tại quỷ trong phòng này sẽ mang chúng ta đi xuống, cậu theo sát tôi.

Du Giản cảm thấy thay vì nói mình có thể khai thông với vật kiến trúc, còn không bằng nói là mình có thể trao đổi với "quỷ", như vậy làm cho người ta càng dễ dàng hiểu được.

Còn có thể sinh ra lực uy hϊếp!

Theo nhà ăn số năm cung cấp hướng dẫn, bọn họ phải trải qua đại sảnh lầu một tràn ngập tang thi, sau đó lại vòng qua WC trong phòng ăn, ngay dưới bồn rửa tay nằm trong WC còn có con đường đi thông hầm trú ẩn.

Thật tinh mắt, lại có thể đem lối vào đặt ở WC. Du Giản tự hỏi, sau này mình có muốn kiến tạo một hầm ngầm bên dưới ngục giam, cũng đem lối vào làm ở WC.

Hai người một trước một sau đi tới phòng bếp, bởi vì không ánh sáng nên luôn va chạm một ít vật thể nào đó.

Rốt cục Uông Tần nhịn không được.

- Ngục trưởng.. chúng ta không mở đèn pin sao?

- Việc này..

Du Giản hắng giọng:

- Là bởi vì tôi không thích.

* * *

Được, ý là không có mang theo mà thôi.

Nhưng mà.. không có đèn, thật sự là khủng bố a a a! Uông Tần sống hơn hai mươi năm, ngay cả quỷ ốc cũng chưa từng đi qua, hiện tại liền trực tiếp đi thẳng trong quỷ ốc! Điều này hợp lý sao!

- Cẩn thận!

Du Giản hạ giọng ngăn cản hắn.

Uông Tần bị dọa một thân mồ hôi lạnh, hắn cùng tang thi chỉ cách nhau một bức tường thủy tinh bị tổn hại! Móng vuốt tang thi thiếu chút nữa cào trúng hắn!

- Ngục trưởng, lần sau chúng ta phải mang theo một cái đèn pin sử dụng đi.

Quá mức kí©h thí©ɧ, giác quan của Uông Tần đều chết lặng.

Du Giản đau kịch liệt:

- Tiểu Tần, hiểu được cũng không nên nói ra được không? Lần này tôi đi ra là quên mang đèn pin sao? Đúng không?

- Là bởi vì anh không thích!

Uông Tần giành đáp.

Du Giản tỏ vẻ khen ngợi.

Ngay sau đó nhà ăn số năm khai thông xong với Du Giản, đếm ngược ba số, cửa nhà ăn đóng chặt đột nhiên bị tang thi "phá khai", mấy trăm con tang thi phun mạnh tràn ra, những người trốn trong ký túc xá quan sát tình huống đương trường chửi mắng.

- Nhà ăn số năm thất thủ!

Nhà ăn số năm mặc kệ, nó chỉ cảm thấy cả người thoải mái, tựa như người bị táo bón vài ngày nháy mắt thông suốt..

Dù sao có ai thích trong thân thể mình đều là rác rưởi đây?

Việc này ít nhiều đều nhờ có Du Giản, nếu không phải hắn ở đây, cho tới bây giờ nó còn không có được năng lượng có thể khống chế thân thể.

Chỉ chốc lát tang thi bỏ chạy không còn một mảnh, ngẫu nhiên có mấy tang thi không quá thông minh cũng bị Du Giản sai sử Uông Tần đánh ngã.

Bức màn đại sảnh mở ra, trời chiều sáng ngời.

Du Giản thoải mái đi tới WC, đem tang thi nghiêng ngả lảo đảo còn chưa kịp kéo quần ninh gãy cổ, tự nhiên ngồi xổm xuống chỗ chứa nước.

Ngay lúc Uông Tần chắc chắn rằng người yêu sạch sẽ như Du Giản sẽ không tự thân động thủ thì Du Giản lại xé hai mảnh vải trên người tang thi bọc lấy tay mình, một phen xốc lên miếng gạch.

Cửa hầm lộ ra.

- Đi thôi.

Du Giản ném mảnh vải vào thùng rác, chỉ vào đường hầm nói.

Uông Tần nhìn cửa hầm tràn ngập vật thải dơ bẩn, miễn cưỡng cười:

- Hay là quét tước một chút?

- Quét tước cũng vô dụng, xem dáng vẻ là tang thi làm bẩn nơi này, cũng không thể bắt lấy chúng nó để giáo dục.

Du Giản khó hiểu nói.

Nhưng nhà ăn số năm thật để ý, cho nên đợi lúc sau trở lại giúp nó quét dọn là được.

Uông Tần:

- Nhưng mà..

WC dơ bẩn như vậy trước kia hắn sẽ không bước vào một bước! Hơn nữa lực chú ý của ngục trưởng có phải có chỗ nào không đúng hay không?

Nhìn thấy Du Giản nhảy vào trong hầm, Uông Tần cũng cắn răng nhảy vào. Dơ bẩn hay không cũng không quan trọng, tìm Tần Phong mới quan trọng nhất, sao có thể lãng phí thời gian trong việc nhỏ?

Cửa hầm thật chạt, nhảy xuống cũng không lập tức rơi xuống đáy mà trượt theo đường hầm trơn tuột một đường đi xuống, dọc đường còn nghe được thanh âm sâu bọ kêu lên.

Hai người trượt một lúc lâu mới thuận lợi rơi xuống.

Bên dưới là một con đường có thể cho năm người đứng hàng ngang đi tới, trên dưới trái phải đều là tường xi măng, bởi vì không khí ẩm ướt nên còn lưu lại không ít dấu vết hình thù kỳ quái.

Hai bên đường đi có ánh đèn hôn ám, lúc sáng lúc tối, nhìn dáng vẻ sắp cắt điện.

Uông Tần bò lên, chỉ thấy Du Giản ngăn phía trước hắn, thân hình đứng thẳng.

- Ngục..

Uông Tần giương mắt, hơi thở đột nhiên ngừng lại.

Con đường phía trước, chiếm cứ thực vật xanh cơ hồ nhồi vào toàn bộ con đường.

Khác với Quan Thụ Nha, loại thực vật biến dị này dựa lên thân hình to lớn của mình, thật sự làm cho người ta có cảm giác sợ hãi nó quá khổng lồ.

Dây của nó giống như xúc tu của bạch tuộc biển sâu, từng chút từng chút xâm lược về hướng bọn hắn.

Không bao lâu có lẽ sẽ đem không gian còn sót lại biến thành địa bàn của nó.

- Tiểu Tần!

Du Giản hô lớn, gọi tỉnh Uông Tần lôi kéo hắn trốn phía sau:

- Nhanh dùng dị năng!

Vừa dứt lời dây thực vật đã cắt qua không khí, đâm trúng mặt đất bọn họ mới đứng vừa rồi!

Cái miệng của dây thực vật lớn nửa thước, mặt trên phủ kín mũi nhọn đáng sợ.

Lúc này Uông Tần tập trung tinh thần, cố gắng tưởng tượng bộ dáng cái miệng kia bị không gian cắn nuốt.

- Chú ý, chúng ta tách ra chiến đấu! Gai nhọn trong miệng của nó còn có thể kéo dài!

Du Giản vừa nhắc nhở xong, thực vật biến dị giống như nghe hiểu lời của hắn, gai nhọn lập tức đâm về phía hắn.

Du Giản ngửa người ra sau, một tay chống đỡ, rút súng lục bắn vài phát, bắn ra vài lỗ thủng.

Uông Tần thấy thế muốn đi cứu hắn, lại bị ánh mắt Du Giản ngăn cản, hiện tại mục tiêu của thực vật biến dị nhìn chằm chằm hắn, sẽ có góc chết xuất hiện, chính là cơ hội tốt để đánh lén!

Trong quá trình triền đấu, Du Giản lại không nghe được thanh âm tuyên bố nhiệm vụ, chẳng lẽ nhiệm vụ đánh bại thực vật biến dị ẩn tàng, chỉ có thể bị gây ra một lần?

Hắn nhíu mày, một đạo dây quét tới, Du Giản thuận thế dưới chân tụ lực, nhảy lên giữa không trung ngay lúc xoay người nhắm ngay trung tâm thực vật, liếc mắt liền chứng kiến bản thể nó giấu dưới một đám đâm tủa dữ tợn!

Lại là một gốc hoa lan nho nhỏ!

- Ngục trưởng! Anh tránh trước một chút!

Uông Tần vỗ tay, ngay nháy mắt Du Giản rơi xuống đất, hắn giang hai tay đẩy thẳng tới ngay miệng dây mây!

Không gian mờ mịt triển khai, đem nửa đoạn thân hình của thực vật cùng nhau chặt đứt!

Hoa lan biến dị phát ra tiếng kêu bén nhọn như loài côn trùng, rút lui về sau mấy thước.

Du Giản vẫn chưa buông tha truy kích, hắn rất nhanh dùng súng cắt đứt dây của hoa lan dùng quấy nhiễu tứ chi, xuyên thấu qua cành lá tầng tầng lớp lớp nhắm vào khe hở, lại phóng ra!

Viên đạn bắn ra không có tiếng súng vang, nhưng Uông Tần ở bên cạnh lại tưởng tượng ra mưa bom bão đạn, chiến trường cùng lửa đạn.

Trong không gian ngầm bịt kín, sau khi đạn bùng nổ không khí mãnh liệt nổ tung, như cơn lốc hướng phương hướng trái ngược đường đạn gào thét thổi qua khiến Uông Tần lảo đảo.

Trong sương khói, Du Giản lại không chút sứt mẻ, vẫn nhìn phía trước, bàn tay giữ nguyên khẩu súng chỉ thẳng tới.

Heoheocon9552 và LieuDuong thích bài này.

10 Tháng một 2023Tặng xuThíchTrích dẫn

GiangNganĐã kích hoạt

Bài viết:Tìm chủ đề0

Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc

Tác giả: Đại Mễ Hồng

Editor: GiangNgan

Bấm để xem

Đóng lại