Chương 27:

- Lý học trưởng, tôi biết trong lòng anh khẳng định thật không thoải mái, nhưng bây giờ chỉ có thể như vậy, mới có thể bảo hộ tính mạng của đại đa số người.

Cuối cùng Tôn Chí còn "không đành lòng" nói:

- Anh yên tâm, chờ tôi đi ra ngoài, nhất định lập tức liên hệ cha mẹ tôi, làm cho bọn họ phái người tới đem các vị đưa ra ngoài, hoặc là.. học trưởng, đi cùng chúng tôi đi!

Lý Cương Nghiên chính là tiến hóa giả, có tiến hóa giả ở, xác suất sinh tồn sẽ rất cao.

- Kháo! Anh còn muốn đi thì đi! Tôi không đi! Tôi thật sự nghĩ mãi mà không rõ trước kia Trương giảng dạy vì sao phải cứu các người! Cứu một đám tên kiêu ngạo!

Lý Cương Nghiên cả người run rẩy.

Ngô San cũng đang lau vết máu cho giảng dạy yên lặng chảy nước mắt, nàng cũng dùng hành động chứng minh chính mình tuyệt không rời khỏi hầm trú ẩn này.

Ngoài ra còn có hai nghiên cứu sinh, một tên Lưu Hiểu, một tên Tôn Phong Niên, đều do dự một thoáng thì lựa chọn lưu lại.

Bọn họ đều được Trương giảng dạy bắt tay thân thủ dạy dỗ, tình cảm thâm hậu, thật sự không đành lòng vứt bỏ hắn.

Đợi ba phút trần nhà lại một trận rung động, mảnh vụn bùn đất không ngừng rơi xuống, chỉ có một mình Du Giản nghe được thanh âm hầm trú ẩn luôn thúc giục mọi người rời đi.

- Đã suy nghĩ kỹ sao? Đã suy nghĩ kỹ, tôi cần rời đi.

Du Giản mở miệng, thanh âm vô cùng rõ ràng.

Không ai trả lời hắn, có người sợ hãi, có người thất vọng.

Du Giản lại quét một vòng, chậm rãi nâng tay:

- Vậy..

Hắn rút khẩu súng, nhắm ngay.. những học sinh tính toán theo hắn rời đi.

- Vậy phiền toái các anh chị lưu lại, đừng đi theo tôi.

Trên mặt hắn lộ vẻ mỉm cười lễ phép:

- Những người còn lại, cùng tôi đi thôi.

Không gian im lặng đáng sợ, có thể nghe được tiếng hít thở ồ ồ.

- Anh! Anh có ý tứ gì! Chúng tôi mới là người theo anh đi!

Bị họng súng chỉ vào, dưới khủng hoảng cực độ có học sinh phá khai người bên cạnh hướng Du Giản gào thét.

Theo sau nòng súng lạnh như băng nhắm ngay trán của hắn, làm hắn nháy mắt thanh tỉnh, ngã ngồi dưới đất.

Tôn Chí sắc mặt khó xem:

- Giản Giản, mọi người vì tín nhiệm cậu mới đi qua, cậu như vậy hoàn toàn là lật lọng.

- Lật lọng sao? Tôi chỉ cho rằng đây là một thí nghiệm cho sự gia nhập vào chỗ tôi. Tôn Chí ca, anh lại gấp gáp như vậy muốn rời khỏi nơi này sao?

Du Giản thản nhiên nhìn Tôn Chí, lời nói làm sắc mặt hắn biến đổi.

- Cũng không phải không được, dù sao tôi rời khỏi trường đại học sẽ lưu đường đi cho các vị, sẽ không để cho mọi người không công chờ chết, yên tâm đi!

Lời này nói ra lại có vẻ như bọn hắn lòng dạ hẹp hòi.

Cho dù như vậy trong lòng họ tràn đầy căm phẫn.

Nhất là khi chứng kiến Du Giản không thèm nhìn bọn họ, ngược lại kêu Uông Tần hỗ trợ làm cho mấy nghiên cứu sinh mang theo Tần Phong cùng Trương Phú Đức một đường đi phía trước thì tầm mắt của họ đủ gϊếŧ người.

Hầm trú ẩn chỉ đường cho Du Giản, cho hắn biết con đường đi lên trên ở nơi nào, hắn đi phía trước, chắn rụng nguy hiểm cho mọi người.

Mà Mặc Vận bị thương lúc này cũng đi theo bên cạnh Trương Phú Đức thủ hộ cho hắn.

Không qua bao lâu vị giảng dạy tỉnh lại, ho khan đỡ lấy vách tường thở ra một hơi dài.

- Giảng dạy! Ngài tỉnh rồi!

- Giảng dạy! Ngài không sao chứ!

Nhóm nghiên cứu sinh vui mừng vây bên cạnh hắn, điều này làm nhóm học sinh đi theo xa xa cảm giác càng phức tạp.

- Ai.. tôi không sao.

Trương Phú Đức miễn cưỡng đứng thẳng, đi tới giữa đường nhìn chăm chú vào Du Giản.

- Tiểu ngục trưởng.. những lời vừa rồi kỳ thật tôi cũng nghe được.

Trương Phú Đức cũng không phải thật sự hôn mê, hắn vẫn còn thính giác với bên ngoài, vừa rồi những tranh chấp trong phòng hắn đều nghe vào trong tai.

Ánh mắt Du Giản sáng lên, ở trong hành lang hôn ám sáng tới mức kéo cừu hận của người khác.

- Vậy giảng dạy! Hiện tại ông muốn nói chút gì đó với những học sinh ở phía sau đây?

Lúc hắn nói chuyện thật giống như một nhi đồng hiếu kỳ hỏi thăm vấn đề, Trương Phú Đức bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt hòa ái rơi lên người nhóm học sinh phía sau, đặc biệt là Tôn Chí.

Không ai dám nhìn hắn.

Đây là một vị giảng dạy đức cao vọng trọng, hòa thiện thân thiết nhất, chưa bao giờ tự cao tự đại, hết sức hòa mình dung nhập với các học sinh trong trường học của họ a!

- Tiểu ngục trưởng, bọn họ cũng không có làm sai cái gì, như lời Tôn Chí bạn học nói, nếu tôi tỉnh cũng sẽ cho bọn họ rời đi.. Tôi đã già, chính là liên lụy, bọn họ đáng giá có tương lai tốt hơn.

Trong lời nói của Trương Phú Đức mang theo cổ vũ.

- Bây giờ là thời kỳ phi thường, tất cả mọi người muốn sống sót, bọn họ cũng còn nhỏ, ra đời chưa sâu, tự nhiên sẽ sợ hãi, sợ hãi chỉ là bản năng, bọn họ đều là những đứa trẻ tốt.

- Tiểu ngục trưởng.

Trong mắt Trương Phú Đức mang theo vẻ từ ái:

- Không bằng tiếp tục cho bọn họ thêm một lần cơ hội đi.

- Quả thật, ở loại thế đạo này, hành vi của bọn họ cũng không thể xưng là ác nhân, tội nhân.

Lúc này Du Giản cũng trả lời Trương Phú Đức.

- Ở trước mặt tai nạn, phản ứng đầu tiên của sinh vật là thoát đi, bọn hắn chỉ là làm ra lựa chọn như đại đa số người. Nhưng mà..

- Việc đó cùng việc tôi chán ghét loại người như thế, có quan hệ gì đây?

- Tiểu ngục trưởng, ý chí của cậu thật kiên định, điều này ở những người trẻ tuổi thật sự ít có.

Trương Phú Đức vẫn từ ái nhìn hắn:

- Tôi có thể cảm giác được cậu là một nhi đồng thiện lương lại chính nghĩa.

- Giảng dạy, tôi cũng biết ông là một người có tâm địa Bồ Tát, nhưng muốn thuyết phục tôi thì miễn đi.

Du Giản trả lời:

- Như ông chứng kiến, tôi không có vây khốn con đường sống của bọn họ, bọn họ vẫn có thể rời đi nơi này, tại sao lại không tính là cơ hội đây? Nếu kéo xuống cùng ông như vậy, mới không có khả năng sống sót.

Vẻ mặt Trương Phú Đức dịu dàng, không mang theo tính công kích, biểu hiện thậm chí có vẻ ăn nói khép nép.

- Tiểu ngục trưởng, ngài có một trái tim hướng tới quang minh, nhưng ngài cũng phải biết lòng người vĩnh viễn khó đoán nhất. Hôm nay ngài ở trong này thí nghiệm, phân ra hai nhóm người, tạm thời còn có thể cho qua, nhưng ngày sau đây?

- Ngày mai, ngày mốt.. đến cuối cùng, khó bảo toàn bởi vì đón ý gió hùa ngài, cố ý làm ra hành động bác ánh mắt. Đến lúc đó còn có thể phân rõ thiện cùng ác sao?

Trong mắt Trương Phú Đức ảnh ngược lại những học sinh kia, có người đỏ vành mắt.

- Nhóm nhi đồng này bản tâm cũng không xấu, cũng không phải ai đều có thể từ đầu tới cuối bảo trì lòng dũng cảm, người nhát gan cũng có cơ hội hóa thành anh hùng. Chỉ cần.. chỉ cần cho bọn họ một chút thời gian, bọn họ nhất định sẽ trở thành nhân tài vĩ đại.

Nói tới đây chợt vang lên tiếng khóc nức nở.

Trương Phú Đức là giáo viên, là giảng dạy, hắn vĩnh viễn đều đem việc giáo dục người thả ở vị trí thứ nhất.

Không ai cả đời sẽ không phạm sai lầm, còn hơn là khiển trách sai lầm, trọng yếu hơn là nhận thức sai lầm, rồi đi sửa lại.

Quả thật Du Giản không phá hủy con đường sống của bọn họ, nhưng đường sống kia lại thật nhấp nhô.

Mà nếu đi theo Du Giản, bọn họ sẽ nhanh hơn, càng hữu hiệu học tập quy tắc sinh tồn cuối thời, sống yên trong thời đại loạn thế.

Trương Phú Đức nguyện ý trả giá hết thảy, đi giúp bọn họ tranh thủ cơ hội này.

Nghe vậy Du Giản nghiêng đầu qua lẳng lặng tự hỏi.

- Trương giảng dạy.

Âm cuối của hắn giơ lên:

- Có vài lời ngài nói không sai, loại khảo nghiệm này đến vài lần đều vô dụng, tôi nên nghĩ biện pháp khác. Về phần các anh chị..

Hắn chỉ chỉ phía sau.

So sánh với Trương Phú Đức, nhóm học sinh càng e ngại Du Giản, năng lực cùng lời nói việc làm quỷ dị cường ngạnh đầy tính áp đảo của hắn làm mọi người đều đoán không ra.

- Về phần các anh chị, cùng đi đi. Trụ sở của tôi có chút xa, trên đường nếu tụt lại phía sau, tôi sẽ không trở lại cứu.

Du Giản nói.

Thấy nhóm học sinh vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hệ thống buồn bực.

- Giản Giản, vì sao phải cho họ đi theo a, địa phương ngục giam chúng ta có hạn, khẳng định phải chiêu mộ người có năng lực thôi.

Hệ thống tồn tại vì phụ trợ làm nhiệm vụ, tự nhiên lấy nhiệm vụ làm trước.

Muốn kiến tạo thành trì bền vững, khẳng định cần thật nhiều nhân tài, mà không phải thời khắc mấu chốt bị họ phản chiến.

- Nói thế này, tôi không cho bọn hắn cơ hội, là cấp cho Trương giảng dạy một cơ hội.

Du Giản nhẹ nhàng nói.

- Trương giảng dạy là nhân tài đỉnh cấp trong phương diện nông nghiêp, lịch duyệt lại phong phú, người như vậy còn sống được bao nhiêu? Tôi lại không hiểu gì về nông nghiệp, khẳng định cần có người đi nghiên cứu.

- Còn nữa, bên cạnh Trương giảng dạy còn có thực vật biến dị, có thể làm cho hoa lan mà hắn đào tạo sau cuối thời biến dị còn nguyện trung thành đi theo, điều này nói rõ hắn cẩn thận ôn nhu, vừa rồi cũng chứng minh điểm ấy.

Heoheocon9552 và LieuDuong thích bài này.

10 Tháng một 2023Tặng xuThíchTrích dẫn

GiangNganĐã kích hoạt

Bài viết:Tìm chủ đề0

Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc

Tác giả: Đại Mễ Hồng

Editor: GiangNgan

Bấm để xem

Đóng lại