Chương 2.1: Anh ấy chính là nam thần của tôi

Nghĩ tới đây, ánh mắt Tô Thiên Duyệt theo bản năng rơi vào gương mặt Lạc Dạ Hàn, trong lòng tự hỏi hắn nghĩ như thế nào với việc cô mang bữa sáng cho hắn.

Tuy nhiên, gương mặt hắn như được phủ một lớp băng dày lạnh lẽo, khiến cô không thể đoán được cảm xúc của hắn.

Chỉ là đôi mắt đen như vực sâu kia nhìn thẳng vào cô, như đang yên lặng chờ đợi câu trả lời của cô.

Trong tình thế cấp bách, trong đầu Tô Thiên Duyệt chợt lóe lên, cô buột miệng nói với Âu Dương Hiên: "Đúng vậy, hôm nay tôi đặc biệt đến đưa bữa sáng cho Lạc Dạ Hàn! Bởi vì... anh ấy chính là nam thần của tôi, thần tượng của tôi, hình mẫu lý tưởng trong lòng tôi! Tất cả những hành vi trẻ con và khıêυ khí©h tôi đã làm với anh ấy trong quá khứ, chỉ là để thu hút sự chú ý của anh ấy. Bao gồm cả việc theo đuổi anh, đó chỉ là vì anh là đối thủ mạnh nhất của anh ấy trong ngôi trường này. Tôi đã lên kế hoạch chờ đợi từ lâu nếu tôi theo đuổi được anh, tôi lập tức ném anh đi, coi như là thay nam thần trả thù!"

Logic đầy sắc bén, ngay cả cô cũng phục bản thân mình sát đất!

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng khi lời nói của cô vừa dứt, trong đôi mắt đen của Lạc Dạ Hàn dường như lóe lên một tia sáng u ám.

Đợi đến khi cô cẩn thận quan sát lần nữa, liền không còn thấy gì cả.

Nhưng Âu Dương Hiên vẫn như cũ nghi ngờ lời nói của cô, lạnh lùng cười nhạo một tiếng: “Tô Thiên Duyệt, cô đây là bị tôi cự tuyệt muốn lấy lại chút thể diện, nên mới cố ý nói thế sao.”

Tô Thiên Duyệt nâng chiếc cằm nhỏ lên, bắt chước dáng vẻ của hắn dùng đôi mắt lạnh lùng, kiêu ngạo, nói: "Bạn học Âu à, xin anh đừng tự mình đa tình, cho mình là đúng! Để tôi nói lại lần cuối cùng, TÔI, KHÔNG, HỀ, THÍCH, ANH! Quá khứ hay hiện tại tôi đều không thích anh, tương lai lại càng không! Thề với trời, nếu tôi nói dối, thì sau này đi vệ sinh không có giấy, chơi điện thoại không có WIFI, đấu địa chủ 3456 không có 7. Uống một ngụm nước tăng 10 cân!"

Mọi người bàn luận sôi nổi.

“Vãi, đây là lời nguyền rủa độc ác nhất mà tao từng nghe!"

“Nhìn xem có vẻ Tô Thiên Tuyết lần này nói thật đấy!”

“Với lại, cô ta vừa mới gọi Âu Dương Hiên là gì thế? Bạn học Âu à! hahaha cười ch*t tao mất!”

Âu Dương Hiên nhìn thấy vẻ mặt thề thốt của Tô Thiên Duyệt không khỏi sửng sờ một lúc, Sau đó hắn nghiến răng nghiến lợi đáp: "Họ Âu Dương, không phải Âu!"

Tô Thiên Duyệt nghe thế xấu hổ vuốt vuốt tóc mái, sau đó thờ ơ nhún vai: "Sao cũng được, họ của anh là gì đối với tôi không quan trọng, dù sao về sau anh cũng sẽ không có cơ hội nghe tôi gọi tên anh."

“Tô Thiên Duyệt, đây là chính miệng cô nói, sau này cô đừng có quấn lấy tôi nữa, tôi cầu còn không được!” Âu Dương Hiên một hơi thật sâu, trên trán nổi lên gân xanh, cuối cùng đem lửa giận không có chỗ phát tiết hướng mọi người xung quanh bộc phát, "Nhìn cái gì mà nhìn, có phải mấy người nhàn rỗi quá không hả?"

Mọi người rụt cổ bỏ chạy tán loạn.

Âu Dương Hiên đen mặt xuyên qua đám người rời đi, khi đi ngang qua Lạc Dạ Hàn, hắn làm như vô tình mà liếc nhìn anh một cái.

Lạc Dạ Hàn ngước mắt lên đáp lại ánh mắt của hắn ta, đáy mắt anh giống như một hang động u tối không một tia dao động.