Chương 13: Không quản gia thì không biết củi gạo đắt

Thành phố trung tâm của Địa Hạ Thành.

Trên đường người đến người đi, dòng xe cộ không ngừng, thú nhân và tinh linh thường xuyên đi qua đi lại trong đó, rất náo nhiệt.

Xung quanh có rất nhiều phố xá, bởi vì sự tồn tại của tám chủng tộc lớn nên các loại cửa hàng ở nơi này vô cùng phong phú, có đầy đủ hết, có bán binh khí, bán dịch dinh dưỡng, thậm chí còn bán linh sủng, cái gì cần có cũng đều có.

Giản Thành Hi dừng chân ở một cửa hàng quần áo, bàn bạc giá cả: “Ông chủ, ông xem mấy bộ quần áo này tôi còn chưa tháo mác ra, cũng chưa mặc được mấy lần, ông thu về cũng không ảnh hưởng gì.”

Ông chủ tiệm quần áo khoát tay nói: “Không được, cậu đã mặc hết rồi, làm sao mà tôi nhận được.”

Giản Thành Hi giơ tay lên nói: “Giá giảm một nửa.”

Ông chủ vẫn lắc đầu: “Không được không được.”

“Vậy tôi không cần tiền, ngài đổi cho tôi hai bộ quần áo mùa đông của trẻ con thì thế nào?” Giản Thành Hi xách rương, nói: “Trong này còn có vài bộ, đều là quần áo nhà các người bán với giá cao, tôi căn bản cũng không mặc được mấy lần đâu, nhiều quần áo như vậy, đổi hai bộ quần áo trẻ con cũng được chứ?”

Ông chủ chần chừ một chút.

Giản Thành Hi vẫn luôn là điển hình của người ngốc nhiều tiền, trước kia cũng mua quần áo ở cửa hàng bọn họ, tốn không ít tiền oan uổng.

Những bộ quần áo này quả thật là hoàn toàn mới, nếu thu hồi chắc chắn sẽ không chịu thiệt.

Chỉ là...

Giản Thành Hi ngốc như vậy, nếu có thể kiếm nhiều thêm một chút thì càng tốt.

Ông chủ cố làm khó nói: “Nhưng cửa hàng của chúng tôi từ trước tới giờ chưa từng có tiền lệ như vậy, Giản tiên sinh, thật ra tôi cũng rất muốn giúp cậu, nhưng mà…”

Giản Thành Hi trực tiếp xách túi lên, dứt khoát quả quyết nói: “Được rồi, nếu như ông chủ đã khó xử như vậy, tôi cũng không thể để việc làm ăn của ông gặp khó khăn, vậy tôi đi đến nhà khác hỏi một chút là được.”

Ông chủ sửng sốt, vội vàng giữ chặt cậu nói: “Này, đừng đi, tôi đâu có nói không được.”

Giản Thành Hi quay đầu nhìn ông ta: “Dù sao tôi cũng là khách quen của cửa hàng ông, không ngờ lại nhận được đãi ngộ như vậy, xem ra sau này việc làm ăn cũng không thể tiếp tục rồi.”

“Hi Hi, cậu nói cái gì vậy?” Ông chủ mỉm cười như hoa, nhiệt tình nói: “Cậu có khó khăn sao tôi lại có thể không giúp cậu chứ, trong nhà cậu còn có hai đứa con, tôi cũng không phải hạng người máu lạnh vô tình gì...”

Giản Thành Hi nhanh chóng nói: “Vậy được, tặng tôi hai đôi giày trẻ em đi.”

Ông chủ sửng sốt.

Giản Thành Hi cầm tay ông chủ, lộ ra nụ cười thực hiện được ý đồ: “Ông chủ, tôi biết ông là người tốt mà!”

Ông chủ: “...”

Nụ cười của ông ta dần dần biến mất.

Sau khi đi ra từ cửa hàng quần áo, trong ánh mắt gϊếŧ người của ông chủ, Giản Thành Hi thuận lợi không tốn một phân tiền lấy được quần áo mùa đông và giày mới cho hai đứa nhỏ, tâm trạng có thể nói vô cùng tuyệt vời.

Lúc cậu đi ngang qua cửa hàng, còn mua thêm hai bình dịch dinh dưỡng.

Chân Lệ Trầm bị thương chưa khỏi, cần bổ sung nhiều dinh dưỡng, nghèo cái gì cũng không thể để con nghèo.

Không mua không biết, dịch dinh dưỡng 10 đồng một chai, hai chai đã tốn tận 20 đồng, tiền trợ cấp xã hội của bọn họ chỉ có 300 đồng, tính thế nào cũng không đủ để chi tiêu một tháng.

Đúng là không quản gia thì không biết củi gạo đắt.